Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560 - Giãi Bày Tâm Sự

Chương 560 - Giãi bày tâm sự
Chương 560 - Giãi bày tâm sự

Chương 560: Giãi bày tâm sự

Sau đó anh nhìn thấy bụng của Tô Thanh Hòa, nhất thời ngạc nhiên chạy đến, đưa tay muốn sờ bụng cô.

“Thanh Miêu Nhi, con đang ở trong sao? Bụng em đã lớn như vậy rồi ư? Có phải em mang thai rất mệt không?”

Tô Thanh Hòa cười nói: “Rất tốt, con bé rất ngoan.”

“Vậy là tốt rồi, chắc chắn là giống em nên mới ngoan như vậy.” Cố Trường An cười híp mắt nhìn Tô Thanh Hòa, lại cúi đầu áp mặt vào bụng hôn nhẹ. Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa đang định nói, bỗng nhiên lại thấy đôi mắt của Cố Trường An đỏ lên: “Trường An, anh sao thế?”

“Thanh Miêu Nhi à, hôm nay anh giết rất nhiều kẻ địch. Rất nhiều rất nhiều. Máu thịt be bét. Nếu em biết thì có sợ không, có thấy anh rất tàn nhẫn không? Anh biết có một số người cảm thấy anh tàn nhẫn.”

“Sao lại có chuyện đó được chứ?”

Tô Thanh Hòa nói, cô làm việc trong bệnh viện, nhìn thấy sinh mệnh trẻ tuổi biến mất, nói gì thì nói, cô cũng sẽ không có lòng trắc ẩn gì đó với kẻ địch.

“Thanh Miêu Nhi, thật ra anh cũng sợ, mỗi lần anh giết chết một kẻ địch thì lòng anh đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà anh không thể sợ, anh vừa nghĩ đến có em ở sau lưng anh, anh sẽ không để bọn họ tiến đến. Thanh Miêu Nhi, anh vừa nghĩ đến mọi người thì lòng anh sẽ không còn khó chịu nữa. Em đừng sợ anh.”

“Được, không sợ không sợ. Trường An của em là tốt nhất. Em không hề sợ.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng an ủi anh.

Cô chưa từng nghĩ trong lòng Trường An còn có vẻ yếu đuối như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Trường An chính là một con người cứng rắn, là một quân nhân ý chí kiên cường.

Nhưng mà lúc này đây, cô còn nhìn thấy một mặt khác của Cố Trường An, anh biết sợ, chỉ là anh không thể hiện ra mà thôi.

Nhưng mà dù Trường An của cô có thế nào thì cô đều thích. Bởi vì Trường An đều vì bọn cô.

Trời còn chưa sáng Cố Trường An đã bị tiếng súng đánh thức, anh nhanh chóng đứng dậy khỏi chiến hào, bắt đầu sắp xếp người tiến hành tự vệ.

Nhìn kẻ địch cách đó không xa, anh hít sâu một hơi. Chiến đấu, tiếp tục chiến đấu, mãi đến khi không còn ai dám xâm lược tổ quốc của mình. Anh muốn để con mình trưởng thành trong một quốc gia hòa bình.

Vì trận chiến hôm qua quá ác liệt, tất nhiên đối phương cũng tăng thêm binh lực, càng khó đánh hơn hôm qua.

Cũng may là sức chiến đấu phe mình vẫn còn rất tốt, dư sức tự vệ, cộng thêm việc đêm qua đối phương bị thua thiệt nên lần này tay chân cũng bó buộc, không dám xông về phía này.

Cố Trường An sắp xếp xong kế hoạch tác chiến thì cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu. Kỹ thuật bắn súng của anh rất chuẩn, rất dễ dàng có thể một phát kết liễu cán bộ cấp thấp của đối phương.

Lúc quá trình chiến đấu đang khá suôn sẻ thì bỗng nhiên nghe được tiếng nổ mạnh.

Cố Trường An sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”

“Đại đội trưởng, đối phương dùng đại pháo bắn phá.” Lính truyền tin la lớn: “Bọn chúng cũng dùng đại pháo tấn công những liên đội khác.”

Các cán bộ trong liên đội vừa nghe thì mặt mày đều đen thui, đối phương quyết tâm rồi sao, trước đó hai bên cũng đã thống nhất không sử dụng vũ khí hạng nặng quy mô lớn, dù sao phía trên cũng đang tiến hành hòa giải. Xem ra đối phương cũng đã đến mức không chịu nổi muốn đánh trận lớn rồi.

Tức giận thì tức giận, cần sắp xếp cũng vẫn phải sắp xếp. Cố Trường An nhanh chóng để các binh lính trốn trong chiến hào.

Vừa sắp xếp xong thì một viên đạn pháo bắn về phía này.

Cố Trường An vẫn chưa trốn xong, đạn pháo đã bay đến rồi.

“Đại đội trưởng, có đạn pháo.”

Cố Trường An ngẩng lên nhìn một cái thấy đạn pháo bay đến bên cạnh mình. Trong khoảnh khắc này Cố Trường An nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng lại nghĩ đến gương mặt cười tươi của Thanh Miêu Nhi.

“Đại đội trưởng!!”

Cả đám người há mồm trợn mắt lớn tiếng gọi, đạn pháo nổ ngay bên cạnh Cố Trường An, tuy là anh đã nằm xuống nhưng mà vẫn trong bán kính vụ nổ.

Nhìn thấy khói vẫn chưa tan, bụi đất tung bay, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, nước mắt nước mũi cũng không nhịn được chảy ra.

“Đại đội trưởng...”

Có người bất chấp đang trốn nhanh chóng đi tìm Cố Trường An, chắc chắn không tìm được toàn thây nhưng mà có thể nhặt được đủ xác thì cũng không tệ rồi. Khói bụi mù mịt, mọi người đều khóc lớn hô: “Đại đội trưởng, đại đội trưởng...”

“Khụ khụ... gọi cái gì mà gọi, không muốn sống nữa à, mau nằm xuống.”

Cố Trường An kho khan một lúc đáp.

Mọi người đều sợ đến ngẩn ra: “Đại đội trưởng, đồng chí vẫn chưa chết?”

“Chưa chết.” Cố Trường An tức giận nói: “Vẫn chưa nổ chết, chỉ suýt sặc chết.” Ối, hù chết ông đây, suýt nữa thì chết, vẫn còn chưa nhìn thấy con mình chào đời. Đúng là ông trời phù hộ mà.

Trong bệnh viện, Tô Thanh Hòa hoảng sợ, mồ hôi đầy đầu.

Bình Luận (0)
Comment