Chương 559: Được công nhân
Đây đâu phải là cảnh cáo đối phương, hoàn toàn là kích thích đối phương, mấy người phe ta còn chưa chắc có thể hiểu được lời cảnh cáo này, nói gì là kẻ địch ngoại quốc.
Đồng chí Chu Hoa cũng ôm ngực, kìm nén không cười.
Ông ấy chỉ vào Cố Trường An nói: “Đồng chí này, có phải là cố ý không?”
Là tôi cố ý, trong lòng Cố Trường An nghĩ, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Báo cáo thủ trưởng, tôi không cố ý. Tôi rất tiếc vì đã xảy ra hiểu lầm như vậy, tôi sẽ tăng cường huấn luyện trình độ văn hóa của liên đội mình, sớm để họ thống nhất ngôn ngữ, cam đoan sẽ không để xảy ra hiểu lầm như lần này nữa.”
Là một lãnh đạo đã dẫn dắt qua vô số binh lính, ông ấy liếc mắt là đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Trường An, đồng chí Chu Hoa nhìn anh nói: “Nhìn cậu còn trẻ mà đã là đại đội trưởng, bản lĩnh cũng không tệ nhỉ. Một phát nổ chết nhiều người như vậy, trong lòng đồng chí cảm thấy như thế nào?”
Cố Trường An nhìn ông ấy, thản nhiên nói: “Báo cáo thủ trưởng, lính của tôi sẽ không hy sinh.”
Đồng chí Chu Hoa hơi ngẩn ra, sau đó đi đến vỗ vai Cố Trường An: “Cậu làm lãnh đạo không tệ, quay về dẫn dắt đội thật tốt, sau này biểu hiện tốt một chút.”
Doanh trưởng hai nhanh chóng dẫn Cố Trường An rời đi.
Trong bộ chỉ huy không ai nói lời nào. đồng chí Chu Hoa cười nói: “Người lính này không tệ nhỉ, tôi thích. Nếu như trong quá khứ thì hẳn có thể là một người dẫn binh tốt. Lại là một người dẫn binh có đầu óc, thành tựu cũng sẽ không thua gì những đồng chí ở đây. Sau này từ từ bồi dưỡng, các cán bộ càng trẻ thì càng có năng lực phát triển mạnh.”
Tham mưu trưởng nói: “Không nói đến những chuyện khác, trong thời đại hòa bình như bây giờ, lần đầu tiên tôi thấy có một người lính có thể quyết đoán như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc có thể quyết đoán tiêu diệt địch như thế.”
Những người khác cũng đầy cảm khái, quốc gia hòa bình, những tân binh này đa số đều là sống trong thời buổi hòa bình yên ổn, chưa từng trải qua chiến tranh, lúc đánh giặc khi giết chết một người sẽ đau lòng cả ngày. Phải cần rất lâu mới có thể rèn luyện được.
Đồng chí Chu Hoa nói: “Đây chính là trời sinh làm người dẫn binh tác chiến, hiền lành thì không dẫn binh, chính là đạo lý này. Câu trả lời ban nãy của cậu ấy đã nói cho tôi biết, cậu ta tàn nhẫn với kẻ địch chính là nhân từ với chiến sĩ của mình. Làm cán bộ, ngay cả binh lính trong tay mình cũng không bảo vệ tốt thì còn là cán bộ gì? Suy nghĩ của cậu ấy rất chính xác. Trận chiến này chúng ta cũng nên cân nhắc phải đánh thế nào rồi.”
Bên ngoài, doanh trưởng hai lau lau mồ hôi, nhìn Cố Trường An hỏi: “Tên nhóc nhà cậu không căng thẳng sao? Nhiều lãnh đạo như vậy.”
“Tôi cũng không phạm sai lầm, tôi cần gì phải lo lắng. Đánh giặc là thiên chức của chúng ta.”
Vẻ mặt của Cố Trường An rất bình thản, hoàn toàn không hề có dáng vẻ lo lắng sau khi gặp lãnh đạo. Trong lòng anh thật sự không hề căng thẳng gì cả. Dù sao mình cũng không làm sai, đối phương cũng không thể phạt anh. Lãnh đạo là phải dẫn dắt người dưới đi con đường đúng đắn. Trong mắt anh thì những lãnh đạo này chỉ đang dẫn anh theo con đường đúng đắn mà thôi.
Doanh trưởng hai bội phục nhìn cấp dưới này của mình, tố chất tâm lý này cũng quá mạnh mẽ rồi.
Buổi tối Tô Thanh Hòa nhìn thấy phần thưởng lập công của Cố Trường An thì cũng hoảng sợ ngẩn ra.
Trường An vậy mà một ngày thu được hơn ba ngàn tinh tệ tiền thưởng, điều này hoàn toàn không phù hợp với mỗi ngày chỉ được một, hai trăm tinh tệ của anh.
“Trường An của chúng ta đánh trận lớn sao?”
“Vẫn chưa thưa ký chủ, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn tự vệ.”
“Sao lại đánh được nhiều kẻ địch như vậy?”
“Bạn lữ quân nhân cho người chôn mìn khiến đối phương đạp lên.”
“...” Tô Thanh Hòa cảm thấy đồng chí Trường An đúng là quá may mắn mà.
Nhìn số dư trong tài khoản, Trường An đã kiếm lời hơn 5000 tinh tệ, Tô Thanh Hòa tiếp tục mua chương trình bảo vệ thai nhi thêm ba tháng, còn lại có tiết kiệm không dùng, giữ lại để mua đồ cho Trường An.
Điều khiến cô cảm thấy đáng mừng là trang bị phòng hộ dùng một lần duy nhất của Cố Trường An vẫn chưa được sử dụng, chứng tỏ là trước mắt anh vẫn đang an toàn.
“Thân ái nhắc nhở dành cho ký chủ, hoàn cảnh của bạn đời quân nhân an toàn, có thể gặp mặt.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy thì nhất thời vui mừng, đã lâu không nói chuyện với Cố Trường An. Buổi tối cô nhắm chặt hai mắt, bắt đầu gặp Cố Trường An trong mơ.
Trong giấc mơ hai người gặp nhau ở nhà.
Lúc Cố Trường An nhìn thấy Tô Thanh Hòa thì có hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lập tức đầy ngạc nhiên vui mừng: “Thanh Miêu Nhi, cuối cùng anh cũng mơ được gặp em, mấy hôm trước khó khăn lắm anh mới chợp mắt được một chút thì tiếng súng vang lên làm anh thức dậy, tức chết anh mà.”