Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 558 - Chương 558 - Báo Cáo

Chương 558 - Báo cáo
Chương 558 - Báo cáo

Chương 558: Báo cáo

Ông ấy đã nói thì những người khác cũng không dám phản bác, nhanh chóng bảo đồng chí ở doan trại hai dẫn người đến.

Lúc này khi doanh trưởng hai kéo đại đội trưởng liên đội 2 Cố Trường An đến, khóe mắt chân mày đều nhuộm vẻ vui mừng. Cảm thấy thật sự không hề nhìn nhầm người mà, những cán bộ trong đội quân mũi nhọn đúng là khác biệt, chỉ nhìn một binh lính được lấy ra từ đó thôi đã không giống bình thường rồi.

Vừa lên chức đại đội trưởng liên đội 2 đã kéo tinh thần chiến đấu của liên đoàn 2 tăng vụt rồi. Lần này chỉ là chiến đấu tự vệ mà còn có thành tích như vậy.

“Đại đội trưởng liên đoàn 2, một lát nữa đồng chí không cần căng thẳng, có gì nói đấy, chỉ cần báo cáo lại tình huống lúc đó là được. Dù sao chúng ta cũng không hề rời chiến tuyến nửa bước, là người ta tự mình xông vào.”

Vẻ mặt Cố Trường An nghiêm túc đáp: “Vốn là họ tự xông lên mà, tôi còn để đội mình cảnh báo họ, họ thà hy sinh tính mạng cũng muốn giết chúng ta, kết quả hy sinh, điều này cũng không thể trách chúng ta. Những nhà báo kia đều nhìn thấy.”

“Không tệ không tệ, đúng là có chuyện như vậy.” Miệng của doanh trưởng hai đã sắp nứt ra, còn nói: “Thấy cậu còn trẻ như vậy tôi còn tưởng là nhỏ tuổi không đủ hung ác ra tay chứ. Nói giết đối phương thì giết luôn. Không sai, quân nhân chúng ta khi đối xử với kẻ địch thì đều như vậy.”

Cố Trường An nói: “Đối xử với người của mình thì nhẹ tựa lông hồng, đối xử với kẻ địch thì phải như mưa rền gió dữ.”

Doanh trưởng hai giơ ngón cái với anh. Giác ngộ này thật sự là rất chuẩn. Lần sau nhất định phải tìm thêm vài người ở đội quân mũi nhọn kia mới được. Cũng không biết bọn dọ dẫn dắt thế nào, chọn đại một người lính cũng có khả năng đến vậy.

Đến bộ chỉ huy rồi, bên trong thông báo một tiếng, hai người đều đi vào.

Doanh trưởng hai vừa thấy những lãnh đạo bên trong, trong lòng bắt đầu run lên. Mẹ kiếp, sao lại nhiều lãnh đạo như vậy?

Cố Trường An bình tĩnh nhìn những người này, thầm nghĩ thật rắc rối, chỉ đánh mấy tên địch thôi mà còn phải báo cáo với nhiều người như vậy. Lần sau nếu như giết nhiều hơn chẳng lẽ lại phải đến báo cáo tiếp. Có thời gian này, anh thà đi đánh nhiều thêm mấy tên địch, nhanh chóng về nhà thăm Thanh Miêu Nhi và con.

Trưởng trung đoàn ba thấy lính của mình đến, nhanh chóng nói: “Doanh trưởng hai, mau báo cáo tình hình chiến đấu của các đồng chí. Toàn bộ chuyện hôm nay tác chiến tự vệ, các đồng chí đã tiêu diệt gần hết kẻ địch. Tình hình thế nào phải báo cáo rõ ràng, đồng chí cần biết rằng chúng ta vẫn chưa phản kích toàn diện.”

Doanh trưởng hai chào kiểu quân đội một cái: “Báo cáo đoàn trưởng, chúng tôi không hề phản kích.”

“Nói rõ ràng tình hình một chút.” Trưởng trung đoàn ba nói.

Doanh trưởng hai nhanh chóng báo cáo lại tình hình mà Cố Trường An báo cáo lại với mình một lần. Dù sao thì bên phe mình không hề động, chỉ là khi đối phương xông lên thì bất đắc dĩ nổ hai phát súng cảnh cáo, kết quả đối phương lại liều mạng lao về phía bên này, không ngờ là lại giẫm phải mìn. Đối với chuyện lần này, phe ta cũng vô cùng tiếc hận, còn định để những người còn sống bên kia nhặt xác cho chiến hữu, nhưng mà kết quả đối phương không hề để ý đến tình chiến hữu, tất cả đều chạy hết, vẫn là bên mình đi nhặt xác. Đợi khi nào bên trên phát lệnh sẽ trả lại cho đối phương.

Vài lãnh đạo nghe vậy nhíu chặt mày, vẻ mặt khó hiểu. Tham mưu trưởng hỏi: “Tôi có thắc mắc, nếu các đồng chí đã la lớn sao đối phương còn xông lên, bọn họ thực sự không muốn sống sao? Theo tôi biết thì ý chí chiến đấu của họ kém xa quân nhân của chúng ta.”

Doanh trưởng hai đáp: “Báo cáo thủ trưởng, tình hình này chúng tôi không rõ lắm. Chuyện này sợ phải tìm đối phương hỏi cho rõ.”

Trưởng trung đoàn ba nghe vậy hơi nghi ngờ nói: “Các đồng chí thật sự la lên sao, la thế nào?”

“Báo cáo thủ trưởng, không rõ lắm.” Cố Trường An nói.

Trưởng trung đoàn ba nhíu mày: “Sao lại không rõ chứ? Dùng ngôn ngữ của chúng ta la hay là dùng ngôn ngữ của họ. Đồng chí là cán bộ, còn không biết ngôn ngữ của họ sao?”

Vẻ mặt Cố Trường An nghiêm túc đáp: “Báo cáo thủ trưởng, quân nhân bên ta nhìn thấy đối phương chạy đến chịu chết đều rất kích động, cũng bắt đầu la lớn, cảnh tượng hỗn loạn. Ngôn ngữ nào cũng có, diện tích lãnh thổ của chúng ta rộng lớn, văn hóa ngôn ngữ cũng rất phong phú, có một số ngôn ngữ tôi vẫn chưa học được.”

“Phụt.” Tham mưu trưởng nhất thời phun trà trong miệng ra ngoài.

Khóe miệng của các lãnh đạo khác cũng co rút nhìn Cố Trường An.

Ý của tên nhóc này chẳng phải là lúc bọn họ kêu lên thì đã dùng tiếng địa phương sao?

Bình Luận (0)
Comment