Chương 557: Đến thăm
Cố Trường An tức đến méo miệng: “Nói cho trung đội trưởng của cậu biết, ngay cả tôi còn không có cơ hội đó, đứng yên hết đó cho tôi, hãy dùng chiến thuật mà tôi nói để đánh. Dụ địch thâm nhập sau đó ra sức đánh. Trước đó đã chôn địa lôi chưa?”
“Đã xong, chỉ cần bọn họ đến, nổ chết bọn họ.” Vẻ mặt tiểu binh chính trực đáp.
“Tốt lắm, cứ làm như vậy, đợi lúc bọn chúng đến thì lớn tiếng nói cho đối phương biết chúng ta đã chôn mìn rồi. Nhân lúc la lớn thì cho nổ địa lôi, nhớ là cơ hội trong chớp mắt, nổ mạnh xong thì lập tức thu dọn. Đừng để người ta nói chúng ta bắt nạt người khác. Chúng ta nhất định phải ra vẻ là đang tự vệ.”
“Đã rõ thưa đại đội trưởng, tôi sẽ đi tìm trung đội trưởng của chúng tôi.” Tiểu binh nhanh chóng đi mất.
Đại đội phó bên cạnh nói: “Đại đội trưởng, chúng ta đã nói là chôn địa lôi rồi, sao bọn họ còn giẫm lên được?”
“Không sao, tôi bảo bọn họ dùng tiếng địa phương la.”
Bởi vì bên này cấp trên vẫn chưa cho nổ súng, kẻ địch ngày càng kiêu căng, cầm vũ khí xông thẳng đến. Bọn họ đều nghe lãnh đạo bên trên nói Hoa Quốc có vẻ không muốn đánh lớn, vẫn còn đang bàn bạc quốc tế, sẽ không chủ động tấn công.
“Có chôn địa lôi.”
“Mìn kìa...”
“...”
Rất nhanh bên phía trận địa đã vang lên tiếng hét địa phương có chôn địa lôi.
Đối phương nghe thấy thì vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn liều mạng vọt đến. Tiếng địa lôi nổ rầm rầm. Sau khi tiếng địa lôi dừng thì bên này cũng hoàn toàn yên tĩnh. Có vẻ như là tiếng súng ban nãy chỉ là nghe nhầm.
Trận địa hoàn toàn yên tĩnh.
Một số binh lính trẻ tuổi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
Những kẻ địch vẫn chưa xông lên bên phía đối phương sợ đến mức chạy trốn.
Các cán bộ liên đội nhất thời vui vẻ gào lên: “Quá đã, đây mới là chiến tranh.”
Trong bộ chỉ huy, đồng chí Chu Hoa đang nhìn số liệu về tình trạng thương vong của binh sĩ, nhíu chặt mày: “Thế này là được đằng chân lân đằng đầu à. Chúng ta mong muốn hòa bình, bọn họ lại cứ muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Những kẻ địch này thật sự quá quắt. Lẽ nào bọn họ vẫn nghĩ chúng ta là đất nước chia nhỏ lúc trước sao?”
Vẻ mặt mấy lãnh đạo đều rất nghiêm túc.
Với sức chiến đấu của bên mình, muốn đánh đối phương chỉ đơn giản như ăn một bữa cơm. Nhưng mà đối phương lại có các thế lực khác chống lưng, vũ khí của đối phương cũng không kém.
Hơn nữa vì lo lắng thế lực ủng hộ này nên trận chiến phản kích vẫn kéo dài chưa đánh nên nhìn có vẻ hơi bị động.
…
Sau khi mấy vị lãnh đạo xem tình hình thương vong bên ta thì lại để các trung đoàn báo cáo tình hình bên phía họ. Trước mắt thì các tổ lính tác chiến vẫn không có nhiều, dù sao bây giờ cũng đang là trạng thái tự vệ, không có đi sâu phản kích nên những quân đoàn khác vẫn còn trong trạng thái đợi lệnh.
“Trên cơ bản chúng ta vẫn lấy hòa bình làm gốc, chặn đối phương ở bên ngoài biên giới, đây chính là mục đích trước mắt của chúng ta. Nên tình hình thương vong của đối phương cũng không quá lớn.”
Trung đoàn ba tham chiến vừa báo cáo xong thì có điện thoại gọi đến.
Sau khi tham mưu trưởng quân khu nhận điện thoại thì bèn cầm điện thoại đưa cho trưởng trung đoàn ba: “Là điện thoại của trung đoàn đồng chí.”
Trưởng trung đoàn ba nhanh chóng đi nghe điện thoại, vừa nghe vài câu đã biến sắc sau đó cúp điện thoại.
Đồng chí này nhìn mọi người một chút, tham mưu trưởng nghiêm mặt nói: “Có tình huống gì thì báo cáo. Giấu diếm làm gì?”
Trưởng trung đoàn ba khổ sở nuốt nước bọt: “Ban nãy trung đội 2 trong trung đoàn báo cáo, nói là có một liên đội tiêu diệt gần một đoàn quân địch. Đối phương thương vong nặng nề, trong trung đội xin chỉ thị của tôi là nên xử lý chuyện lần này như thế nào. Hiện giờ vị trung đội trưởng hai kia đã bị họ giao cho ban chỉ huy doanh đội.”
Nghe được mấy chữ diệt một đoàn quân địch, mấy lãnh đạo đều nhìn ông ta, vẻ mặt cũng không dễ chịu. Tham mưu trưởng nói: “Bọn họ chủ động đánh sao? Chiến đấu phản kích vẫn chưa bắt đầu, là ai hạ lệnh chủ động đánh?”
Là một quân nhân mà nói, không thể vi phạm quân lệnh, người trong quân không thể không tuân thủ kỷ luật. Bất cứ lúc nào cũng phải kỷ luật nghiêm minh, huống chi là chuyện lớn như chiến đấu phản kích.
“Bọn họ cũng không hề phản kích. Trong doanh trại nói là kẻ địch tự lao lên, giẫm phải chỗ chôn sẵn địa lôi. Bên phía chúng ta còn lớn giọng cảnh cáo họ nhưng mà bọn họ tự giẫm phải địa lôi, nổ chết.”
“...”
Đồng chí Chu Hoa nghe vậy vỗ bàn một cái: “Báo bọn họ đến hỏi rõ tình huống, nếu như không chủ động tấn công thì diệt bao nhiêu cũng được. Cũng không thể để bọn họ cứ vậy đánh chúng ta. Chống trả thỏa đáng thì vẫn được.”