Cảm ơn bạn hoangthidunghoa đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 556: Tốt nghiệp
Tô Thanh Hòa nói: “Nhìn sắc mặt cô có thể đoán ra được, cô chỉ bị lạnh bụng, uống nhiều nước nóng chút là được.”
Tôn Hiểu Phương nhìn bóng lưng của Tô Thanh Hòa, sau đó nói với Diêu Lượng: “Gần đây có phải bác sĩ Tô vừa học Trung y không?”
“Đúng vậy.” Diêu Lượng gật đầu.
“Bác sĩ Tô học cũng quá nhanh rồi, chị ấy rốt cuộc là người thế nào vậy?” Tôn Hiểu Phương kinh ngạc nói, cô ta bỗng nhiên phát hiện ra bác sĩ Tô còn thông minh hơn cô ta tưởng nhiều. Thảo nào cục trưởng nói thứ quý nhất không phải là kiến thức trong đầu chị ấy mà là chị ấy có đầu óc thông minh. Đừng bao giờ để đầu của bác sĩ Tô bị thương.
Tô Thanh Hòa đến bệnh viện, trên đường đi cố ý nhìn sắc mặt những người khác nhiều một chút. Dựa theo những gì thầy Tần nói thì sắc mặt của bất cứ ai cũng không giống nhau, sắc mặt mỗi người sẽ thể hiện tình trạng cơ thể của người đó. Vậy thì có thể vọng chẩn nhìn ra vấn đề. Cảm nhận được điểm thần kỳ của Trung y, trong lòng Tô Thanh Hòa cảm thấy may mắn là mình không lười biếng, học thêm chút kiến thức, hiểu thêm gì đó cũng là điều tốt.
Vừa ngồi vào chỗ, chủ nhiệm Chu đã gọi cô đến phòng làm việc của mình.
Tô Thanh Hòa đi theo vào phòng làm việc, hỏi: “Chủ nhiệm, bác có sắp xếp gì không?”
“Sắp xếp thì không có, chỉ có chút đồ muốn cho cháu.” Chủ nhiệm Chu nói, sau đó lấy một tấm bằng màu đỏ trong ngăn kéo ra đưa cho Tô Thanh Hòa.
“Đây là...” Tô Thanh Hòa nhanh lấy mở ra xem, đập vào mắt là bằng tốt nghiệp học viện y Giang Bắc.
Cô nhất thời mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm Chu: “Chủ nhiệm à, chuyện này, cháu vẫn còn chưa quay về làm kiểm tra...” Cô còn nhớ ngài hiệu trưởng đã từng nói phải kiểm tra đạt điểm tối đa mới cho cô tốt nghiệp. Tuy cô đã chuẩn bị xong, nhưng mà tình hình bây giờ đặc biệt, cũng không thể nào quay lại trường học được, nên cô vẫn không thể nào tốt nghiệp. Cô còn đang định đợi sang năm khi thế cục đã ổn thì sẽ quay về lấy bằng tốt nghiệp. Dù sao thì lùi lại một năm cũng được.
“Kiểm tra gì nữa chứ? Giáo sư Trần của cháu nói, thành tích của cháu còn nhiều thực tế hơn là cháu kiểm tra được bao nhiêu điểm. Bằng tốt nghiệp là do hiệu trưởng của các cháu tự viết, cháu là một trong số những người tốt nghiệp loại xuất sắc.”
Tô Thanh Hòa ôm bằng tốt nghiệp vào lòng: “Chủ nhiệm, giáo sư Trần còn nói gì không ạ?”
“Không nói gì, bảo cháu cố gắng làm việc chính là mang lại vinh quang cho học viện y Giang Bắc. Hiện giờ vì cháu mà ngay cả đại học y Bắc Kinh cũng đều tìm bà ấy hỏi thăm về cháu. Cháu có thể khiến họ nở mày nở mặt rồi.”
Tô Thanh Hòa mím môi nở nụ cười, cúi đầu nhìn bằng tốt nghiệp của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn, bây giờ cô đã sinh viên tốt nghiệp đại học ở thập niên 60 rồi.
Những bác sĩ thực tập trong phòng làm việc thấy Tô Thanh Hòa nhận được bằng tốt nghiệp thì trong lòng lại có cảm giác trúng đạn. Bây giờ bác sĩ Tô mới nhận được bằng tốt nghiệp đó, nhưng mà người ta đã là bác sĩ chính phụ trách rồi, bằng tốt nghiệp của họ còn chưa thấy mặt mũi đâu, khoảng cách giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ?
Lấy được bằng tốt nghiệp rồi, Tô Thanh Hòa lại muốn tìm người chia sẻ niềm vui với mình.
Đã lâu không được gặp Trường An rồi, anh ở tiền tuyến nên ngay cả cơ hội gặp trong mơ cũng không có. Mặc dù mỗi ngày đều có một phút đồng hồ để nhìn anh, thế nhưng lại không có cơ hội nói chuyện.
Ở bên phía tiền tuyến, Cố Trường An đang bảo vệ căn cứ điểm với đội của mình.
“Đại đội trưởng đại đội trưởng, bọn chúng lại đến nữa.” Một tiểu binh tuổi không lớn lắm nhanh chóng chạy đến.
Cố Trường An đang quan sát tình tình địch, nghe được vậy thì nhìn thoáng qua, nhìn thấy binh sĩ trẻ tuổi này vậy mà lại chạy đến, nhất thời đen mặt: “Khom lưng cúi đầu, đồng chí không muốn sống nữa à?”
Ôi, biết vậy thì anh đã ở lại đội quân mũi nhọn rồi, chức bé một chút nhưng mà trong lòng thoải mái. Đến đây làm đại đội trưởng phải dẫn dắt toàn là lính mới...
Ai nấy đều chưa lớn lắm, cũng kém hiểu biết, hơn nữa có vài người kiêu căng không nghe lời lại càng khó huấn luyện. Thật sự là quá phiền lòng rồi.
Tiểu binh sờ đầu: “Đại đội trưởng, trung đội trưởng của chúng tôi bảo tôi đến báo tin, nói là có địch đến.”
“Đến thì đánh đi, nói cho trung đội trưởng của các cậu biết, liên đội của chúng ta không có kẻ hèn nhát, đến một người thì đánh một người, đến hai người thì đánh hai người.”
“Ý của trung đội trưởng chúng tôi là có thể để đồng chí ấy dẫn người đi giết chết vài tên. Đám ranh con đó, con mẹ nó thật sự quá không ra gì.” Tiểu binh học theo cách nói của trung đội trưởng nhà mình.