Chương 579: Dạy con
Cao Tú Lan không nhìn quen dáng vẻ lề mà lề mề của hai người này: “Được rồi, cùng bốc đi, nhanh chọn đi, em út của mấy đứa còn đang chờ mẹ đó.”
Hai anh em hoảng hốt nhanh chóng đưa tay ra, may là không chọn cùng một mảnh, mỗi người nhanh chóng cầm lấy một tờ giấy.
“Mở ra xem.”
Hai người đều cúi đầu mở tờ giấy ra, Tô Ái Quốc ngẩn ra một lúc, lập tức thả lỏng cười. Nhưng Tô Ái Hoa lại nhìn về phía anh ta, sau đó nhìn Cao Tú Lan: “Mẹ à, để anh cả làm đi.”
Tô Ái Quốc vội vàng nói: “Đâu thể thế được, mẹ nói sao thì là vậy, sao em lại thay đổi.”
Cao Tú Lan cầm tờ giấy của hai người, sau đó nói: “Bốc thăm đã xong, con bốc trúng thì là của con, nếu như con muốn tốt cho anh cả con thì sau này cùng Ái Đảng quan tâm anh trai con là được.”
Nghe Cao Tú Lan nói vậy Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa đều đã biết là ai bốc được công việc. Trong lòng Đinh Quế Hoa mừng rỡ nhưng mặt lại không dám thể hiện ra, còn phải xem thử phản ứng của Lâm Thục Hồng.
Cao Tú Lan nhìn hai người con dâu một chút, cố ý nghiêm mặt nói: “Đàn ông nhà họ Tô chúng ta khác với những người đàn ông không có lương tâm bên ngoài. Nếu ai dám ở bên nói lung tung bậy bạ, để những đứa con trai nhà họ Tô học hư, mẹ về sẽ đánh gãy chân người đó.”
Ba người con dâu: “...”
Bà ấy lại nói với ba con trai của mình: “Căn nhà này là do cha con để lại, nhất định là ai ở trong thôn thì cho người đó. Mẹ còn thì nhà này là của mẹ, nếu mẹ không ở đây thì cho thằng cả. Thằng hai và thằng ba đều là người có công việc, có bản lĩnh thì nhanh chóng mua lấy một căn nhà tốt mà ở, em út của mấy đứa còn không có phần gì. Con bé dựa vào bản thân mà cũng đã có được căn nhà của tổ chức. Mấy đứa là anh mà lại không có bản lĩnh này thì thật sự rất đáng xấu hổ. Tầm nhìn phải hướng ra ngoài, đừng có nhìn chằm chằm mảnh đất nhỏ ở nhà.”
Nghe thấy lời Cao Tú Lan nói, cuối cùng trong lòng Lâm Thục Hồng cũng cảm thấy dễ chịu, chồng mình không lấy được công việc, nhưng ít nhiều gì cũng được căn nhà, sau này không lo nhà cửa, làm đồng án cũng được, không sợ bị đói, cuộc sống sau này cũng không quá kém.
Hai người còn lại cũng không có ý kiến gì, mình cũng đã có công việc, cũng không dám chú ý đến chuyện căn nhà. Có công việc tốt mà không có nhà ở là không có bản lĩnh. Một cô gái như cô út cũng có thể được căn nhà đoàn thể, không có lý do gì mà một người đàn ông như họ không thể.
Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng đều tỏ thái độ: “Mẹ à, con không có ý kiến gì.”
“Mẹ, con cũng không có ý kiến, để cho anh cả là đúng.”
Sau khi đã sắp xếp xong chuyện nhà, Cao Tú Lan liếc mắt nói: “Phải nhớ những lời mình đã nói, ba anh em mấy đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cha các con đi trước, nếu không phải ba đứa hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau thì sao có thể lớn như thế này. Mấy đứa đều là những đứa trẻ không có cha, phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống tốt, nghe thấy không? Trước đây là vậy, sau này cũng là vậy. Đừng để sau này bị người khác khinh thường.”
“Con biết rồi, biết rồi, mẹ à, chúng con nhất định sẽ không khiến mẹ phải phiền lòng.” Tô Ái Quốc lau nước mắt cam đoan, mẹ cũng là vì anh ta, anh ta không có tiền đồ, mẹ là đang vì anh ta mà.
Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng cũng không nhịn được hai mắt đỏ lên: “Mẹ ơi, sau này chắc chắn chúng con sẽ giúp đỡ lẫn nhau, không ai có thể khinh thường chúng ta. Mẹ ở bên ngoài cũng không cần bận tâm đến bọn con.”
Cao Tú Lan thở dài, thầm nghĩ là bận tâm cái rắm. Bà đây chỉ là đang lo sau khi bà đi rồi thì ba đứa này nghe lời người khác trở nên tồi tệ, sau khi quay về không quản được nữa. Vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Con trai nhà mình, sao có thể để chúng trở nên ích kỷ chứ, nhất định phải coi trọng tình cảm thì mới coi trọng mẹ của chúng. Vậy mới biết thương em gái chúng.
Buổi chiều Cao Tú Lan bèn thu dọn đồ đạc, nhân lúc người trong nhà đều ra ngoài làm việc, bà ấy dặn dò người đàn ông của mình, sau này mình không còn ở nhà nữa, bảo ông ấy cũng không cần cho đồ mình nữa.
“Đại Căn này, cũng không biết ông có thể tặng xa một chút không, nếu có thể thì ông hãy chuyển đến chỗ con gái bên kia đi. Nếu như không đưa được thì đừng đưa. Bây giờ con gái rất có tương lai, không cần phải dựa vào kẻ không có lương tâm như ông cũng có thể sống qua ngày. Ông thử nói xem đời này của tôi đáng giá hay chưa?”
Trong giọng nói của bà ấy hiện lên vẻ kiêu ngạo.