Chương 580: Nhờ vả
Trong phòng lại không hề có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng cục tác của gà mái. Bà ấy ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn một chút: “Vẫn phải mang mày theo, con gái nhà ta ở cữ cần được bồi bổ thật tốt.”
Gà mái bị dọa sợ đến nỗi đập cánh đùng đùng trong lồng, nhưng mà vì bị nhốt trong lồng nên có vỗ cánh thế nào cũng không ra ngoài được.
Ngày hôm sau, Cao Tú Lan đi tìm Quách Trường Thắng lấy thư giới thiệu, sau đó về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Vẫn chưa ra cửa thì bác cả Cao Phúc Sinh đã dẫn theo con trai là Cao Kiến Vỹ đến.
Hôm qua Cao Phúc Sinh nghe được chuyện Tô Thanh Hòa sinh con nên biết là nhất định em gái mình sẽ sang bên đó, sáng sớm đã chạy đến.
“Em ba à, đời này của anh không có gì đáng nói, chỉ cảm ơn em và Thanh Miêu Nhi. Phương thuốc mà lẫn trước em mang về, anh đã cho Kiến Vỹ uống, thật sự là cảm thấy tốt hơn trước kia nhiều.”
“Tất nhiên rồi.” Cao Tú Lan kiêu ngạo đáp: “Thanh Miêu Nhi nói là cứ uống thử xem, em dám chắc là được.”
“Đúng đúng đúng, anh cảm thấy rất tốt. Lần này anh và chị dâu em đã bàn bạc, thời gian này Thanh Miêu Nhi cũng không về được, nhất định là em muốn đến đó, vậy để Kiến Vỹ đi cùng em, để Thanh Miêu Nhi khám cho nó, em thấy thế nào? Anh và chị dâu em cũng không có ai khác để trông cậy, chỉ muốn thân thể này của nó tốt hơn một chút.”
Cao Tú Lan vừa nghe xong bèn đáp: “Thanh Miêu Nhi nhà em bây giờ đang ở cữ, nhất định tài năng đã kém hơn trước, lỡ như không chữa khỏi anh sẽ oán trách Thanh Miêu Nhi nhà em thì sao?”
Cao Phúc Sinh cam đoan: “Không sao không sao, chữa không khỏi thì thôi, anh cũng không trách. Chủ yếu vẫn là để Thanh Miêu Nhi có thể xem bệnh cho Kiến Vỹ thì bọn anh mới hết hy vọng. Nếu như không chữa khỏi thì xem như là tiễn em sang bên đó, cũng tiện thể thăm Thanh Miêu Nhi.”
Cao Tú Lan thầm nghĩ đứa cháu này của bà ấy chắc chắn là uổng công, đoán là tinh thần còn không bằng bà ấy chứ. Nhưng mà tốt xấu gì cũng là độc đinh của nhà họ Cao, hiện giờ Thanh Miêu Nhi là người có bản lĩnh, nói không chừng còn có thể chữa khỏi.
“Được, dù sao Thanh Miêu Nhi vẫn nhớ đến người anh họ này. Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta là một người có lương tâm, ai tốt với con bé, con bé vẫn nhớ rõ mà.”
Cao Phúc Sinh vui mừng, lệ nóng tràn mi: “Em ba, em nói với Thanh Miêu Nhi, bác cả này nhớ ơn con bé suốt đời.”
Vậy nên lúc Cao Tú Lan rời khỏi thôn thì cũng tiện đường dẫn theo Cao Kiến Vỹ. Gần đây Cao Kiến Vỹ đã dùng chút thuốc nên cũng khỏe hơn trước đây một chút, vẫn có thể giúp Cao Tú Lan xách lồng gà mái mang theo được.
Đầu tiên là đến công xã một chuyến nói rõ chuyện công việc, sau đó Cao Tú Lan mới đi vào huyện.
Lần này đến Tây Nam, Cao Tú Lan cũng không thông báo trước với nhà họ Cố. Dù sao trước đó cũng đã nói sẽ thay nhau chăm sóc Thanh Miêu Nhi. Nói cách khác thì chỉ được một người đến, chuyện này tất nhiên là ai nhanh tay nhanh chân hơn thì sẽ đến lượt người đó, vậy nên bà thu dọn xong đồ đạc thì trực tiếp đến nhà thông gia một chuyến, người ta thấy mình đã chuẩn bị xong rồi cũng không thể không cho mình đi, chỉ cần bà đã đến được đó thì nhất định sẽ không về.
Kết quả vừa mới đi đến đại viện huyện ủy đã thấy mẹ Cố cũng mang theo đồ đạc ra ngoài. Ông Cố cũng đi theo sau bà.
Hai bên đụng mặt nhau.
Cao Tú Lan lập tức vui vẻ chào đón: “Ôi bà thông gia, bà cũng định đi ra ngoài sao?”
Mẹ Cố nhìn thấy Cao Tú Lan thì vẻ mặt kinh ngạc: “Bà thông gia, bà không đi làm ư?” Chà, thông gia hành động nhanh như vậy, chuyện này còn làm sao được?
“Có cháu gái ngoại rồi còn làm việc gì nữa chứ, tôi đã lớn tuổi rồi, chỉ có thể chăm sóc con cháu.” Cao Tú Lan cười đáp.
Mẹ Cố: “...” Bà cũng muốn chăm sóc con cháu. Cháu gái trắng mũm mĩm của mình, chỉ vừa nghĩ đến là lòng bà đã ngứa ngáy rồi.
Cao Tú Lan cười nói: “Không phải bà cũng đi thăm cháu sao, vậy thì đúng lúc rồi, chúng ta có thể cùng đi.”
Mẹ Cố yếu ớt nói: “Bà thông gia, tôi định ở luôn.” Lần này dù có ai bảo bà về thì bà cũng không về.
“Tôi cũng chuẩn bị ở luôn.” Cao Tú Lan kiên định đáp.
Mẹ Cố: “Tôi có thể chăm sóc Thanh Miêu Nhi ở cữ, hai đứa con dâu trong nhà đều do tôi chăm sóc, tôi có kinh nghiệm.”
Con dâu cả và con dâu thứ nhà họ Cố: Chuyện khi nào vậy?
Cao Tú Lan lại nói: “Tôi có thể chăm sóc cháu ngoại tôi, tôi từng có kinh nghiệm chăm sóc con gái, chuyện này cũng không giống như chăm sóc cháu trai, chăm sóc bé gái cần tinh tế hơn.”