Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 581 - Chương 581 - Lên Đường

Chương 581 - Lên đường
Chương 581 - Lên đường

Chương 581: Lên đường

Mẹ Cố nhất thời cảm thấy bị nói trúng nỗi đau, không có sức nói tiếp: “... Vậy hay là chúng ta cùng đi.”

Cao Tú Lan cười nói: “Thì nên đi cùng mà.” Dù sao bà cũng không có gì ràng buộc, lần này con gái bà không thể đuổi bà về được. Trong nhà họ Cố này còn có ông chồng là ông Cố vướng víu nữa.

Lần này ông chồng vướng víu là bí thư Cố cũng cùng đi theo. Dù sao cũng là cháu gái đầu tiên của nhà mình, phải xem trọng. Hơn nữa đứa bé lại sinh ra ở một nơi hoàn cảnh gian khổ, chính mình làm ông nội không đi không ổn, cứ như ông là một người trọng nam khinh nữ vậy, vậy thì quá oan uổng.

Quan trọng nhất là phải đặt tên cho đứa bé. Cháu trai nhà này đều do ông đặt tên, tên cháu gái này cũng nên do ông đặt.

Hừm, nên đặt là gì mới hay đây?

Cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Tô Thanh Hòa, nên trước khi đi bọn họ cũng không gọi điện thoại cho Tô Thanh Hòa.

Sau khi lên xe, bí thư Cố bắt đầu cân nhắc việc đặt tên, thật ra trước đó ông cũng đã bắt đầu cân nhắc, con trai thì cứ tên là Cố Cương hoặc Cố Minh, bé gái thì cứ tên là Cố Phán hay Cố Nhu, đều là tên rất hay.

Bây giờ chỉ không biết nên đặt là gì.

Vốn dĩ muốn bàn bạc với mẹ Cố và Cao Tú Lan, kết quả hai người vừa lên xe thì bắt đầu bàn việc chăm sóc ở cữ và chăm sóc em bé, vốn không để ý đến ông.

Lại nhìn qua Cố Kiến Vỹ mà Cao Tú Lan dẫn theo, nhưng vừa lên xe cậu ta đã không nhịn được trực tiếp ngủ mất.

Bí thư Cố nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định lần sau phải dẫn theo thằng cả hoặc thằng hai đi cùng, tốt xấu gì cũng có người nói chuyện, không đến mức bị bỏ mặc một bên.

Một nơi khác, ở bệnh viện Tây Nam, Tô Thanh Hòa đang uống anh mà dì Chu đưa đến, mấy ngày nay đều là dì Chu chăm sóc cô.

“Dì ơi, mấy ngày nay thật sự làm phiền dì rồi.”

“Phiền phức gì chứ, chúng ta đều là hàng xóm cả. Hơn nữa cháu ở cữ không thể qua loa được, đồng chí Trường An lại là đàn ông trẻ tuổi, không biết cách chăm sóc người khác.”

Dì Chu vừa nói xong đã thấy đứa bé trong lòng cau mày, bà ta nhanh chóng đặt lên giường tháo tã ra, Cố Trường An ở bên cạnh thấy vậy thì vô thức đi tìm tã. Mấy ngày nay anh đã trải qua chuyện này rất nhiều lần.

Dì Chu lo lắng Cố Trường An tay chân vụng về làm đau đứa nhỏ, vì thế không cho anh đụng vào, Cố Trường An chỉ có thể nghiêm túc ở bên học tập.

Tô Thanh Hòa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hai mắt hạnh phúc híp lại thành một đường.

Sau khi dì Chu thay tã thì cười ôm lấy bé con đang ngủ say.

“Dì chưa thấy đứa bé nào ngoan như vậy, suốt ngày không khóc lóc la làng, ăn được ngủ được, đứa bé ngày nào cũng giống vậy thật sự khiến nhiều người thích mà.”

Ăn được ngủ được?

Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đều hơi nhạy cảm nhíu mày.

Tô Thanh Hòa cười nói: “Lớn lên chắc chắn không thể như vậy.”

Cố Trường An nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, con nít lớn lên sẽ thay đổi.” Anh cũng thay đổi đó thôi.

Dì Chu cười nói: “Ai biết được chứ, bản tính là bản tính, tính của con nít đều được định sẵn khi còn nhỏ, lớn rồi cũng không thay đổi được mấy. Thằng nhóc nhà dì từ nhỏ đã nghịch ngợm, trưởng thành cũng vẫn thế, không thay đổi được.”

“...”

Sau khi sắp xếp xong cho bé con, Cố Trường An bèn tự giác đi giặt tã, vừa mới bưng tã ra khỏi cửa đã thấy đại đội trưởng Cát ở ngoài.

“Đại đội trưởng, sao anh lại đến đây?” Cố Trường An kinh ngạc hỏi.

“Gọi đại đội trưởng gì chứ, hiện giờ chúng ta cùng cấp bậc, đúng rồi, tôi đến thăm con gái cậu. Trường An à, tôi xin lỗi cậu, nếu không phải vì tôi thì con cậu cũng không sinh sớm như vậy.”

Đại đội trưởng Cát đỏ mắt nói.

“Đại đội trưởng, anh đừng nói vậy, anh cũng đâu muốn, hơn nữa bé con và cả Thanh Miêu Nhi đều rất khỏe. Hai người họ cũng không trách anh.”

Đại đội trưởng Cát dụi mắt một cái: “Sau này tôi chính là cha nuôi của đứa bé, nếu ai bắt nạt con bé, tôi sẽ không khách sáo.”

Cố Trường An sửng sốt, chuyện gì vậy, con gái anh từ bao giờ lại có thêm một người cha nuôi: “Đại đội trưởng, chuyện này...” Có phải cần bàn lại một chút không?

Còn chưa dứt lời, đại đội trưởng Cát đột nhiên nói: “Trường An à, tôi nhận được thông báo, có lẽ phải đến quân khu Bắc Kinh, sau này có rảnh nhớ đến thăm tôi nhé.”

“Đại đội trưởng, anh phải đi sao?”

“Đúng vậy, phía trên đã sắp xếp. Biên giới Tây Nam đã hòa bình rồi, tôi phải đến chỗ khác dẫn binh thôi.” Đại đội trưởng Cát thở dài một cái, còn định nói gì đó đã thấy y tá chăm sóc đang tìm mình khắp nơi, anh ta sợ đến mức xoay người rời đi: “Trường An, cậu nhớ chăm sóc con gái tôi cho tốt đó.”

“Không phải, đại đội trưởng, đó là con gái tôi.”

Nhưng mà đại đội trưởng Cát đã chạy xa rồi.

Bình Luận (0)
Comment