Chương 582: Sao có thể tùy tiện đặt tên? 1
Cố Trường An nhìn chậu tã trong tay mình, cảm thấy lòng như tắc lại. Không được đặt tên đã đành, con gái mình cũng đã thành con gái người ta rồi, người ta cũng không hỏi xem cha ruột là anh có đồng ý hay không.
Có bản lĩnh thì đi giặt tã cho con gái anh đi.
Quên đi, thứ quan trọng như tã, người khác đồng ý giặt anh cũng không vui ấy chứ.
Hiện giờ điều anh lo lắng nhất là sau khi mình về đơn vị thì ai sẽ giặt tã cho con.
Ba ngày sau, bí thư Cố dẫn theo nhóm người mẹ Cố và Cao Tú Lan đến trạm xe lửa Tây Nam. Lần này đã quen cửa quen nẻo, cũng chẳng cần lo không biết đường, bốn người trực tiếp xách đồ đi đến bệnh viện Tây Nam. Đi được nửa đường thì gặp được xe hậu cần quân khu.
Biết họ là người đến bệnh viện quân khu thăm người thân, hơn nữa còn là người thân của quân nhân nên đồng chí trưởng ban hậu cần nhiệt tình mời họ lên xe.
“Mọi người đến thăm người nhà bị thương sao?”
“Không phải, con gái tôi sinh con. Con gái tôi là bác sĩ ở bệnh viện quân khu.”
Trưởng đội hậu cần vừa nghe đến bác sĩ sinh con đã hỏi: “Không phải các bác là người nhà của bác sĩ Tô đấy chứ?”
“Ôi, cậu còn biết cả con gái tôi à?” Cao Tú Lan càng vui vẻ hơn, con gái bà nổi tiếng như vậy.
“Tất nhiên là biết rồi, bác sĩ Tô, cả quân khu chúng tôi đều biết.”
Tiểu đội trưởng hậu cần nghe vậy thì vẻ mặt càng nhiệt tình hơn: “Vậy quá đúng lúc rồi, để tôi gặp được, nếu không các vị phải đi bộ sẽ rất vất vả đó. Mọi người là người nhà của bác sĩ Tô thì cũng không thể để mọi người thiệt thòi được. Bác sĩ Tô không dễ dàng gì, vì quân nhân chúng tôi mà một phụ nữ mang thai như cô ấy lại còn ra tiền tuyến, sinh con trong hoàn cảnh gian khổ. Chúng tôi đều cảm thấy biết ơn cô ấy.”
Nghe vậy mẹ Cố và Cao Tú Lan đều sợ ngẩn ra.
Cao Tú Lan nói: “Chuyện gì thế? Sinh con ở tiền tuyến sao?”
Tiểu đội trưởng hậu cần gật đầu đáp: “Đúng vậy...” Anh ta kể lại tình hình lúc đó mà mình đã nghe được cho nhóm bọn họ nghe. Vì chuyện này đã được truyền qua nhiều lần nên từ miệng của đồng chí này thì đã thành Tô Thanh Hòa ôm bụng bầu cứu chữa trong mưa bom bão đạn, sau đó mới dẫn đến sinh non, tình hình vô cùng nguy hiểm, sau khi được cứu giúp thì mẹ con mới được bình an.
Bốn người nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Cao Tú Lan suýt nữa đã ngất đi, một lúc lâu sau mới khóc lớn một tiếng: “Con gái số khổ của tôi...”
Mẹ Cố cũng khóc: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thật sự đã cực khổ rồi.”
Tiểu đội trưởng hậu cần: “...”
Trên suốt đường đi hai người vẫn chưa bình tĩnh lại, trong lòng thầm quyết định sau này sẽ không rời xa Tô Thanh Hòa, phải trông coi trong tầm mắt của mình. Nếu sau này có hai bà ở cạnh thì cũng có thể chăm sóc một chút.
Bí thư Cố và Cao Kiến Vỹ thì chịu trận mang đồ đi theo phía sau.
“Thanh Miêu Nhi à...”
Tô Thanh Hòa đang uống canh nghe tiếng la quen thuộc bên ngoài thì thiếu chút nữa đã bị sắc. Cố Trường An nhanh chóng giúp cô vỗ lưng.
Cô ho khan một cái, chỉ vào hướng cửa nhà, Cố Trường An ra mở cửa, mẹ Cố và Cao Tú Lan vọt vào như một cơn gió. Cố Trường An sợ đến mức lùi ra sau một bước.
Mẹ và mẹ vợ?
Anh ngẩn ra định đóng cửa thì lại có người đi vào.
Cha và anh họ?
Trong phòng mẹ Cố và Cao Tú Lan đều nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt đau lòng: “Thanh Miêu Nhi, con chịu khổ rồi.”
Cao Tú Lan lau nước mắt nói.
Tô Thanh Hòa sờ gương mặt tròn vo của mình. Cô khổ chỗ nào chứ?
Mẹ Cố nói: “Lần này mẹ không đi nữa, mẹ sẽ chăm sóc con, không đi đâu hết. Đứa bé chịu cực khổ rồi, đều là do cha mẹ là trưởng bối mà không có năng lực.” Sau đó quay đầu trừng mắt nhìn bí thư Cố: “Đều tại ông cả.”
Bí thư Cố: “...”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng khuyên nhủ: “Mẹ ơi, con vẫn ổn.”
“Ồn gì mà ổn chứ, chuyện con sinh con ở tiền tuyến bọn mẹ biết hết rồi.” Mẹ Cố khóc nói.
Tô Thanh Hòa cảm nhận thấy đau đầu, là ai nói lung tung gì với hai bà cụ, chuyện này rất nguy hiểm.
Tô Thanh Hòa còn đang rầu rĩ, bỗng nhiên nhìn thấy đứa bé ngủ say bên cạnh, trong lòng thả lỏng: “Hai người nhìn đi, đứa bé rất khỏe mạnh mà.” Cô nhanh chóng bế bé con lên.
Hai bà cụ bị dời sự chú ý, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm bé con trắng trẻo mũm mĩm nhìn vô cùng mềm mại.
“Đây là cháu gái nội của mẹ sao?”
“Đây là cháu của của mẹ ư?”
Hai người cùng đưa tay ra, vẫn là Cao Tú Lan nhanh tay ôm đứa bé vào lòng, mẹ Cố đứng bên cạnh trơ mắt nhìn: “Bà thông gia, lát nữa cho tôi ẵm một cái.”