Chương 583: Sao có thể tùy tiện đặt tên? 2
Lúc này trên mặt Cao Tú Lan đã cười tươi như hoa: “Được, bà là bà nội đứa bé mà. Bà thông gia, bà xem đứa trẻ này thật xinh đẹp, rất giống Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi khi còn bé.”
“Đúng vậy, cũng giống Trường An nhà chúng tôi, như một khuôn đúc ra vậy.” Mẹ Cố cũng nhìn bé con với đôi mắt phát sáng, hận không thể ôm vào lòng nhẹ nhàng thơm.
Tô Thanh Hòa thấy hai mẹ đã bị dời sự chú ý thì cũng thả lỏng, nhanh chóng bắt chuyện với cha chồng và anh họ.
“Cha à, mọi người đến mà cũng không nói một tiếng.”
Bí thư Cố nhìn chằm chằm đứa bé, sau đó thu tầm mắt lại: “À, cha mẹ đã biết đường, không làm phiền hai đứa nữa.”
Tô Thanh Hòa lại nhìn Cao Kiến Vỹ: “Anh Kiến Vỹ, sắc mặt anh có vẻ tốt hơn nhiều, phương thuốc trước đây em để mẹ mang về, anh đã uống chưa?”
Cao Kiến Vỹ vội nói: “Anh uống rồi, đúng là khá hơn một chút, cha anh bảo anh đến cho em nhìn tận mắt.”
Nếu là trước kia Tô Thanh Hòa vẫn không biết hết, nhưng mà bây giờ sau khi học Trung y thì cô nhận ra thân thể của Cao Kiến Vỹ vẫn có thể điều dưỡng tốt được, chỉ là khá phức tạp. Dù sao cũng là thiếu dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, bây giờ lớn tuổi rồi nên càng không dễ điều dưỡng.
“Anh Kiến Vỹ, anh ở đây một thời gian, chờ có thời gian em sẽ xem giúp anh.”
Cao Kiến Vỹ nghe vậy vui vẻ gật đầu. Anh ta biết Thanh Miêu Nhi nói vậy là đã có cách.
Bí thư Cố thấy hai người nói xong thì bèn ho khan một tiếng: “Trường An, Thanh Hòa, hai con đã đặt tên cho đứa bé chưa, nếu như chưa thì cha có hai cái tên cho hai đứa tham khảo chút.”
Tô Thanh Hòa giật mình, còn chưa lên tiếng thì Cố Trường An đã thành thật nói: “Đứa bé đã được đặt tên Cố An Ninh.”
Lần này thì bí thư Cố thật sự ho khan rồi.
Tô Thanh Hòa lúng túng nói: “Cha à, thật ra tên cũng không quá quan trọng, chỉ để người khác gọi thôi.”
Bí thư Cố vỗ ngực: “Sao lại không quan trọng chứ, người lớn đặt tên cho con cái là phúc của con cái. Thanh Hòa, tên này do con đặt sao?”
Tô Thanh Hòa lắc đầu.
Thấy không phải Tô Thanh Hòa đặt, bí thư Cố bèn không nhịn nổi: “Cha nói Trường An cũng thật là, lơ mơ đặt tên gì vậy? Không chú ý gì cả. Gọi An Ninh gì chứ, sao không dứt khoát đặt là Hòa Bình luôn đi?”
“Không phải do con đặt, hơn nữa con cảm thấy tên này cũng không tệ.” Cố Trường An mất hứng đáp.
Bí thư Cố càng kích động hơn: “Sao cơ? Tên đứa bé lại để người ngoài đặt, để ai đặt? Hai đứa cũng quá bừa bãi rồi.”
“Cha à, cha đừng nóng giận, chuyện này, bọn con cũng không biết cha muốn đặt tên. Đúng lúc đại thủ trưởng đặt cho bọn con, bọn con cảm thấy rất hay nên cũng nhận luôn. Làm hộ khẩu cho con bé luôn...”
Bí thư Cố sửng sốt: “Ai cơ?”
Cố Trường An tức giận nói: “Là vị đại thủ trưởng ở Bắc Kinh kia.”
Bí thư Cố suýt chút nữa thì trượt từ trên ghế xuống, ông chống hai tay giữ lấy cái ghế: “Chuyện là thế nào?”
Tô Thanh Hòa đáp: “Vì An Ninh sinh ra ở tiền tuyến, đúng lúc đó chúng ta giành được thắng lợi, đại thủ trưởng cảm thấy rất có ý nghĩ nên bèn đặt hai chữ An Ninh, ý là hòa bình và an ninh.”
“...” Bí thư Cố móc khăn ra lau mồ hôi trên trán, tên của cháu gái ông vậy mà do đại thủ trưởng đặt...
Kìm nén nhịp tim đập mạnh của mình, ông kích động cười nói: “Hòa bình và an ninh, tên này rất hay. Ý nghĩa to lớn, An Ninh cũng rất dễ nghe, đọc lên thì mỗi một chữ đều có ý nghĩa đặc biệt, tên này đặt hay lắm.”
Cố Trường An nói: “Cha vừa mới nói là không hay.”
“... Đó là do cha nghe nhầm. Tên nhóc con này đã là cha rồi vẫn không biết lớn nhỏ như vậy. Nói vậy mà được?” Tên đại thủ trưởng lấy thì phải ý nghĩa chứ.
Cố Trường An hơi bĩu môi, làm một người cha mới nhận chức, anh cảm giác mình chắc chắn sẽ làm cha tốt hơn ông cụ này.
Ở bên cạnh, đứa bé bỗng nhiên gân cổ gào lên.
Cố Trường An đau lòng vội vàng đi qua ôm lấy bé con, Cao Tú Lan và mẹ Cố lại hoảng sợ, Cao Tú Lan nói: “Gì thế, bọn mẹ không làm gì mà.”
Cố Trường An nhanh chóng ôm bé con đặt lên giường xem thử tã lót, cũng không có tiểu. Nhưng mà đứa bé cũng không khóc nữa, chỉ nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan đều ngạc nhiên nhìn bé con.
Tô Thanh Hòa lúng túng nói: “Có thể là vì giấc ngủ của con bé bị làm phiền.”
Cao Tú Lan lập tức cười tươi, nhỏ giọng nói: “Bé con thật thông minh mà, còn biết ngủ nhiều mới mau lớn. Thông minh.”
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An liếc nhìn nhau, đều không nói gì.
…
Trong nhà không đủ chỗ ở hết, bí thư Cố và Cao Kiến Vỹ được sắp xếp đến nhà khách của bệnh viện. Mẹ Cố và Cao Tú Lan thì ở nhà. Lần này hai người mang theo không ít đồ, dáng vẻ như là sẽ ở lại luôn.