Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 584 - Chương 584 - Khám Bệnh

Chương 584 - Khám bệnh
Chương 584 - Khám bệnh

Chương 584: Khám bệnh

Vì hai mẹ đến nên Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng rời khỏi bệnh viện, quay về nhà ở cữ.

Mấy ngày nay Tô Thanh Hòa đã khỏe hơn nhiều, cộng thêm bé con cũng dễ chăm sóc nên không hề cảm thấy nỗi khổ của việc ở cữ. Trái lại còn có trạng thái tốt hơn trước khi sinh.

Sau khi sắp xếp ở nhà ổn thỏa, cô bèn chẩn mạch cho anh họ Cao Kiến Vỹ.

Cao Kiến Vỹ thiếu dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, điều này không thể chữa tận gốc được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng để cơ thể dần dần khỏe hơn, không thua người bình thường là mấy, ít nhất cũng không đến nỗi làm chút việc nặng đã thấy mệt mỏi.

Cô nói kết quả này cho Cao Kiến Vỹ biết, Cao Kiến Vỹ kích động lệ nóng tràn mi.

“Thanh Miêu Nhi, em, em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh có thể đợi. Chỉ cần có thể chữa được, bao lâu anh cũng có thể chờ. Anh không cần phải giống như người bình thường, chỉ cần có thể làm việc được là được. Cha mẹ anh đã lớn tuổi, anh không thể để họ nuôi anh cả đời.”

Tô Thanh Hòa nói: “Anh Kiến Vỹ, anh yên tâm đi, em không chắc có thể khỏi hoàn toàn, nhưng mà chắc chắn sẽ khỏe hơn trước kia nhiều.”

Cao Kiến Vỹ cảm động không nói nên lời, anh ta cảm thấy lời cha mẹ nói thực sự rất đúng, Thanh Miêu Nhi thật sự rất tốt với mình.

Tô Thanh Hòa kê cho anh ta một thang thuốc để anh ta uống, đúng lúc cũng có thể mua được thuốc Trung y ở bệnh viện quân khu bên cạnh, vậy cũng bớt chuyện. Bên cạnh đó cũng châm cứu cho Cao Kiến Vỹ. Phối hợp thuốc đông y và châm cứu, Cao Kiến Vỹ cảm nhận được rằng cơ thể mình đã tốt hơn rất nhiều. Dù có bước đi quanh sân cũng không còn thở hổn hển nữa.

Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng nghe đến chuyện Tô Thanh Hòa còn chữa được cả bệnh yếu ớt bẩm sinh nên lại báo cáo lên trên.

Đồng chí Chu Hoa vẫn rất quan tâm đến tin tức của Tô Thanh Hòa, cũng biết thân phận của Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương, nên sau khi quay lại Bắc Kinh thì đã bảo lãnh đạo báo tin về Tô Thanh Hòa cho mình biết.

Nghe nói Tô Thanh Hòa dù ở cữ cũng không hề rảnh rỗi, đồng chí Chu Hoa nhất thời vui vẻ. Muốn bắt đầu thực hiện suy nghĩ trong lòng mình, ông ấy suy nghĩ một chút rồi đi tìm các lãnh đạo khác.

...

Tô Thanh Hòa không biết chuyện mình được bên trên chú ý đến. Sau khi điều trị cho Cao Kiến Vỹ hơn một tuần thì thân thể Cao Kiến Vỹ được cải thiện rất rõ ràng, bây giờ cũng không cần châm cứu cho anh ta nữa, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được rồi. Cao Kiến Vỹ bèn chuẩn bị về quê.

Khi anh ta nhắc đến chuyện về quê này, mẹ Cố nhìn bí thư Cố: “Ông Cố, bao giờ ông về?”

Bí thư Cố đang trêu chọc bé con nhất thời ngẩn ra.

Cao Tú Lan cười nói: “Ông thông gia là muốn đưa bà về cùng đấy.”

Mẹ Cố đáp: “Tôi không về, tôi phải chăm sóc Thanh Miêu Nhi và cháu gái nội của mình. Lúc đến đã nói trước rồi.”

“Được, bà cứ ở lại đây đi, làm theo lời bà.” Bí thư Cố bất đắc dĩ nói. Lúc này ông cũng không thể làm chuyện như là bắt vợ mình đi về. Cũng không thể để bà thông gia chăm sóc cháu nội và con dâu được. Vậy thì có vẻ nhà họ Cố thật sự không có trách nhiệm.

Chỉ là nghĩ một chút, lần này đến đây hình như cũng không làm gì. Tên của bé con cũng không được đặt, còn phải về nhà một mình.

Tô Thanh Hòa cảm thấy lúc này cha chồng mình có vẻ hơi đáng thương: “Cha à, đợi sau này cha về hưu, chờ con và Trường An được phân cho căn nhà lớn hơn thì cha cũng đến ở với bọn con nhé.”

Cố Trường An lập tức hỏi: “Cần có mấy phòng?”

Tô Thanh Hòa đếm ngón tay: “Ít nhất bốn phòng.” Sau này bé con lớn rồi thì cũng cần có phòng riêng.

Cố Trường An nhất thời cảm thấy rất áp lực, nhà có ba phòng vẫn chưa có tin gì nữa.

Lúc anh vẫn còn đang băn khoăn chuyện được phân nhà thì quân khu cũng gọi điện thông báo anh quay lại quân đội.

Sáng sớm đã phải đi, Cố Trường An nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, tối nay anh sẽ về. Lần này anh đến quân khu giải quyết vấn đề nhà ở. Nhà này của chúng ta không đủ ở, phải đổi một cái lớn hơn. Hiện giờ anh đã đủ tiêu chuẩn theo quân, chuyện nhà ở không thành vấn đề. Nếu như bên phía quân đội muốn thưởng gì đó cho anh, anh cũng không cần, sẽ chỉ đổi một căn nhà lớn hơn để con gái anh ở thoải mái một chút. Về sau con bé có thể được một căn phòng của riêng mình.”

Nghe thấy Cố Trường An suy nghĩ vì con gái như vậy, trong lòng Tô Thanh Hòa cảm thấy rất ngọt ngào: “Được, anh là cha của con bé, đều nghe theo anh hết.”

Cố Trường An nhất thời cảm thấy được chiều cao của mình đột nhiên tăng lên nhiều, cảm giác như mình là một người đội trời đạp đất vậy.

Hôn lên mặt vợ và con một cái bèn vội vàng ra cửa.

Bình Luận (0)
Comment