Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585 - Lên Chức

Chương 585 - Lên chức
Chương 585 - Lên chức

Chương 585: Lên chức

Trong lòng mẹ Cố còn hơi bất mãn, con dâu ở cữ, kết quả con trai còn đi mất, thật không ra thể thống gì. Thanh Miêu Nhi đã sinh cho nhà họ một cháu gái đó, là công thần lớn của nhà họ Cố.

Đợi bí thư Cố đi từ nhà khách sang đây còn bị quở trách một trận không đâu.

“Quản con trai ông cho tốt vào.” Mẹ Cố mắng.

Bí thư Cố sờ mũi một cái, trong lòng ấm ức. Lúc vui vẻ thì là con trai của bà, lúc không vui thì lại là con trai của ông.

Bên cạnh Cao Tú Lan ẵm cháu ngoại cười trong lòng. Bà thông gia cũng có chút thủ đoạn đó chứ, không muốn về thì cố ý giận dỗi. Ôi, cũng quen rồi.

Trong quân khu, Cố Trường An đang ở trong phòng làm việc của đoàn trưởng nói chuyện phiếm với đoàn trưởng. Quân khu bên này gọi anh đến là để nói chuyện về nghi thức trao quân hàm.

Quân khu định nửa tháng nữa sẽ cử hành nghi thức trao quân hàm. Cố Trường An nhất định phải tham gia. Mặt khác chức vị của anh cũng đã tăng lên, doanh trưởng ba.

Trong lòng Cố Trường An vẫn nhớ chuyện căn nhà, ban nãy nghe thấy mình lên chức doanh trưởng thì càng vui vẻ hơn, chức vị càng cao thì có thể xin nhà lớn hơn một chút, nên nói với đoàn trưởng ba, kết quả đoàn trưởng ba cười lắc đầu.

Tình huống thế nào, tình huống thế nào vậy, anh đã lên chức, dựa vào đâu mà không cấp nhà cho anh chứ? Cũng không phải là đãi ngộ đặc biệt gì mà.

“Đoàn trưởng, tôi xin chính quy, từ từ cấp cũng được, không thể không cấp chứ.” Cố Trường An nói, con gái anh còn đang chờ căn nhà lớn đó.

Đoàn trưởng ba vỗ vai anh một cái: “Không phải là không cấp cho cậu. Muốn cấp cũng không phải là quân khu của chúng ta. Đến quân khu mới chắc chắn sẽ có sắp xếp cho cậu, bây giờ có cấp cho cậu thì cũng uổng phí, cậu không ở được.”

Cố Trường An nghe vậy, trong lòng giật mình: “Lại phải đánh trận sao?”

Lúc này anh vừa làm cha, con vẫn còn chưa đầy tháng đấy. Bây giờ anh thật sự không muốn rời xa Thanh Miêu Nhi và con.

“Không phải chiến tranh, là trong quân khu có sắp xếp khác. Đồng chí Cố Trường An, cậu là quân nhân. Mỗi một quân nhân chúng ta chính là một viên gạch của tổ quốc, nơi nào cần thì chúng ta đến đó. Nhưng mà cậu yên tâm, đợi sau khi được bên đó xác nhận thì chắc chắn sẽ có nhà.”

Nghe đoàn trưởng ba nói, trong lòng Cố Trường An nhất thời buồn bực, anh xin nhà là để vợ con mình ở, ngoảnh lại thì mình lại bị điều đi. Đến nơi khác còn cần nhà làm gì chứ?

Buổi chiều về nhà, Tô Thanh Hòa hỏi chuyện anh ở quân khu, Cố Trường An có hơi lo lắng: “Quân khu muốn cử hành nghi thức trao quân hàm, là nửa tháng sau, bảo anh chuẩn bị một chút.”

Nghe thấy Cố Trường An nói tin này cả nhà đều rất vui. Cao Tú Lan hỏi: “Con rể à, con lại sắp lên chức sao?”

“Vâng ạ.” Cố Trường An ủ rũ gật đầu.

Mẹ Cố vui mừng hớn hở nói: “Chuyện này thật sự rất tốt, Trường An nhà chúng ta đúng là có bản lĩnh.”

Cũng chỉ có bí thư Cố hỏi đến điều quan trọng nhất: “Chức vị gì, quân hàm gì?”

“Doanh trưởng, quân hàm thiếu tá.”

Trên mặt bí thư Cố cười tươi như hoa, vẻ mặt tự hào nhìn con trai mình.

Thằng út này là đứa con mà trước kia ông không đánh giá cao nhất, trông cậy bộ đội có thể rèn luyện nó một chút. Sao có thể nghĩ đến việc bây giờ thế mà lại có thành tựu như vậy.

Phải biết rằng trước đây khi ông làm doanh trưởng thì đã hai mấy tuổi rồi. Bây giờ Trường An mới chỉ hai mươi tuổi thôi. Trong quân đội, còn trẻ chính là tài nguyên, cán bộ càng trẻ thì tiền đồ càng rộng lớn.

Tô Thanh Hòa nhận ra Cố Trường An có gì đó không đúng, nhưng mà có mọi người ở đây nên cũng không hỏi.

Buổi tối mọi người đã đi ngủ, hai người nằm trên giường nhìn bé con đang ngủ ở giữa.

Bé con rất ngoan, hoàn toàn không quấy rối khóc lóc. Cố Trường An nhìn một chút, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Sau này nếu như mình bị điều đi thì sẽ không thể cùng con lớn lên rồi.

Nhất định bé con sẽ không thích người cha là anh.

Mắt anh lập tức đỏ lên.

“Trường An, anh sao vậy?” Tô Thanh Hòa vuốt má anh.

Cố Trường An duỗi tay ôm lấy cô: “Thanh Miêu Nhi, có lẽ anh lại phải bị điều đi.”

Tô Thanh Hòa nghe vậy ngẩn người: “Điều đi, điều đến đâu?”

“Anh không biết, bọn họ vẫn chưa nói. Chuyện nhà cũng không thể nào xin được.” Cố Trường An có hơi ấm ức, lo lắng Tô Thanh Hòa chịu thiệt thòi.

“Hóa ra là chuyện này à, có gì ghê gớm đâu. Điều động thì đi. Lúc em biết mình sẽ thành quân tẩu thì đã biết chuyện này. Đồng chí Trường An, anh yên tâm đi. Sau này có cơ hội, nói không chừng em cũng sẽ được điều đến chỗ anh. Dù sao ở đâu cũng đều cống hiến được cho tổ quốc.”

Nghe Tô Thanh Hòa nói vậy, trong lòng Cố Trường An nhất thời cảm thấy ấm áp không nói thành lời, chỉ có thể yên lặng ôm Tô Thanh Hòa rơi nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment