Cảm ơn bạn Tamtam218 và vivihana đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 586: Sau này già sẽ sống với con
Trong lòng anh thề nhất định phải nỗ lực không chỉ để Thanh Miêu Nhi có căn nhà lớn, càng là để sau này Thanh Miêu Nhi và con cái có cuộc sống ổn định chứ không để hai người bôn ba khắp nơi với mình.
Anh có thể bảo vệ tổ quốc, anh cũng nhất định có thể bảo vệ vợ con mình.
Ngày hôm sau bí thư Cố quyết định về quê, con trai đã có tiền đồ như thế, khiến ông cảm thấy hết sức vui mừng, cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Chỉ còn bà vợ của mình… Lo cũng vô dụng, cho nên vẫn nên về nhà sớm thì hơn.
Nghe ông nhắc đến tin tức muốn về, nụ cười trên mặt mẹ Cô lập tức hiện lên: “Ông Cố, ông về sớm một chút cũng tốt, trong nhà còn nhiều chuyện. Ông đừng lo lắng cho tôi.” Ông Cố đi về thì bà cũng không cần về nữa.
Bí thư Cố: “...”
Cố Trường An cố ý ra đội hậu cần bệnh viện mượn xe sau đó tiễn bí thư Cố và Cao Kiến Vỹ ra trạm tàu.
Trong nhà ga, bí thư Cố vỗ bả vai con trai mình: “Trường An, con đã trưởng thành, đã là một nam tử hán rồi.”
Cố Trường An cười nói: “Cũng không hẳn, nhưng mà con đã là một người cha rồi.”
Bí thư Cố vui mừng nói: “Bây giờ con cũng là một người đáng tin cậy rồi. Nên cha quyết định sau này sẽ đến đây sống cùng con.”
Chân mày Cố Trường An nhíu lại, mím môi nói: “Khó mà làm được.”
Mặt bí thư Cố nhất thời đen lại.
Cố Trường An lại nói: “Ít nhất phải cho con mấy năm, đợi con được cấp căn nhà lớn hơn mới được. Nếu không cha đến lại phải ở nhà khách.”
Bí thư Cố sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ nở nụ cười: “Được, đợi lúc cha về hưu sẽ đến, con cũng đừng để đến khi đó còn chưa được cấp nhà to nhé?”
“Điều đó không thể nào.” Vẻ mặt Cố Trường An tự tin.
Bí thư Cố ngồi lên tàu, cách cửa sổ tàu nhìn con trai mặc quân trang của mình.
Con trai đúng là đã lớn rồi.
Ông móc trong áo ra một tấm ảnh, là hình lúc đó vợ mình dắt theo Cố Trường An mới mười mấy tuổi.
Đứa con trai trong đó trắng trắng mềm mềm, mi thanh mục tú nhìn như một cô con gái. Trước đó ông thực sự xem như con gái mà yêu thương, bây giờ cuối cùng cũng trở thành một nam tử hán uy vũ rồi.
Tàu hỏa vừa di chuyển, trong lòng Cố Trường An bắt đầu khó chịu, anh nghĩ mỗi lần xa cha mẹ già đều đau lòng như vậy, đợi khi anh xa Thanh Miêu Nhi và con thì sẽ đau lòng đến mức nào.
…
Đưa bí thư Cố và Cao Kiến Vỹ đi rồi, Cố Trường An cũng không thể ở nhà, anh phải bàn giao công việc của liên đội, còn phải chuẩn bị cho nghi thức trao quân hàm.
May mà ở nhà có mẹ và mẹ vợ, cũng chẳng cần lo không ai chăm sóc vợ con.
Điều duy nhất khiến anh buồn là sẽ phải xa vợ con.
Vì để có thêm thời gian ở bên vợ con, mỗi ngày anh đều đến quân khu rồi về, dù sao hai bên cách nhau cũng gần, cũng rất tiện.
Hơn một tuần nữa là đến đầy tháng của bé con rồi. Mẹ Cố và Cao Tú Lan bắt đầu nghĩ đến việc làm tiệc rượu đầy tháng cho bé con.
Mấy đứa nhỏ khác trong nhà đều chưa từng tổ chức tiệc đầy tháng này, dù sao thời đại hiện tại có miếng cơm ăn no đã là tốt lắm rồi, đâu dư đồ ăn mà tổ chức mấy chuyện vẽ vời này, nhưng bây giờ không thể không làm, đây chính là cháu gái nội đầu tiên của nhà bọn họ đấy. Nếu như không tổ chức thì quá tủi thân, lộ ra nhà mình trọng nam khinh nữ, nhà mình cũng đâu phải người như vậy
Tô Thanh Hòa lại không muốn làm tiệc đầy tháng, người ta cũng không làm, tất nhiên là theo số đông. Con nhà mình mình thương, đứa bé còn nhỏ như vậy, có làm thì cũng là bản thân người lớn vui, con nít cũng chẳng biết gì, không cần phải vậy.
Nhưng mà buổi tối Cố Trường An ở quân khu về lại nói cho Tô Thanh Hòa một tin mới. Quân khu chuẩn bị vật tư để làm tiệc đầy tháng cho bé con. Những lãnh đạo quân khu cảm thấy đứa bé sinh ra ở tiền tuyến, hơn nữa cha mẹ đều là người của quân khu thì sau này nhất định sẽ là quân nhân. Vì thế muốn chuẩn bị tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ nhà mình.
“Sau này con bé sẽ là quân nhân sao?”
Tô Thanh Hòa nghi ngờ nhìn con gái nhà mình. Đứa nhỏ sắp đầy tháng, cả người vẫn là thịt mềm mại trắng trẻo, đều do ăn quá nhiều nên mới vậy, lại còn cực kỳ thích ngủ.
Cố Trường An lúng túng ho khan một cái: “Chuyện này, con bé còn nhỏ như vậy, vẫn chưa trưởng thành, cũng không sao. Thanh Miêu Nhi, em đừng lo lắng. Sau này chắc chắn bé con sẽ khỏe mạnh lớn lên, về sau có thể trở thành người ưu tú giống em vậy.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng xua tay cười nói: “Vẫn nên giống anh thì hơn. Anh là cha của con bé, giống anh thật sự rất tốt.”