Chương 587: Tiệc đầy tháng
Bé con sẽ không có hệ thống đốc thúc học tập đâu. Với lại nhìn mẹ và mẹ chồng mình thì dù có hệ thống đoán là cũng không có cơ hội học.
Trong lòng Cố Trường An khóc không ra nước mắt, anh thật sự hy vọng đứa bé lớn lên sẽ giống Thanh Miêu Nhi.
...
Quân khu bên này làm tiệc đầy tháng cho bé con thật ra là cung cấp một ít mì sợi và trứng gà. Những thứ này đều là lương thực được cấp, muốn mua ở ngoài cũng không dễ. Lập tức cung cấp hai mươi cân mì sợi và một trăm trứng gà.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan sau khi biết được sự sắp xếp của quân khu thì vui đến phát điên, đứa bé đầy tháng được ăn mì và trứng gà, những thứ này đều không tệ rồi.
Bên phía bệnh viện quân khu bên này sau khi biết sắp xếp của quân khu thì cũng đóng góp một ít hạt dưa, đậu phộng các thứ. Nói như viện trưởng Hình thì bệnh viện chính là nhà ngoại của bé con mà.
Vậy nên trong bữa tiệc hôm nay, mẹ Cố và Cao Tú Lan cùng nấu mì trong nhà bếp bệnh viện, mời mọi người ăn mì nóng và trứng gà đỏ, để mọi người đều được dính không khí vui mừng.
Đứa nhỏ cũng nhanh chóng được Tô Thanh Hòa ôm đi một vòng bệnh viện, để tất cả mọi người ngắm nhìn xem rốt cuộc trông đứa bé như thế nào.
Bé con đã đầy tháng, nảy nở rồi, nhìn trắng mũm mĩm, ngũ quan cũng xinh đẹp.
Dù có ồn ào nhưng cũng không hề khóc lóc quấy rối, chỉ nằm trong lòng cha mình nhìn thế giới xung quanh, dáng vẻ nhỏ nhắn nhìn khắp nơi khiến rất nhiều người thích thú.
Tô Thanh Hòa nhận ra đứa nhỏ lười mới có lợi, không gây phiền phức.
Buổi trưa, xe Jeep quân khu cũng chạy đến bên ngoài bệnh viện. Mấy vị thủ trưởng của quân khu Tây Nam cũng mang quà đến tặng bé con.
Tô Thanh Hòa kinh ngạc nhìn họ, cảm thấy tiệc đầy tháng này của nhà mình có phải là quá nhộn nhịp rồi hay không?
Đại thủ trưởng quân khu tự tay ẵm bé con, một người đã lên chức ông tất nhiên là cũng biết cách ẵm con nít.
Ẵm vào lòng, đứa trẻ vậy mà lại không hề la khóc. Trái lại còn mở to mắt nhìn ông, cứ như đang quan sát ông.
Tô Thanh Hòa khách sáo nói: “Thủ trưởng, đã phiền ngài phải đến đây.”
“Đây chính là tiểu An Ninh đại diện cho sự hòa bình của biên giới chúng ta, tất nhiên bọn tôi phải đến thăm rồi. Vẻ ngoài đứa trẻ này nhìn rất thông minh, sau này nhất định sẽ là một đứa bé tương lai sáng lạn.”
Tô Thanh Hòa nhìn nhìn cô con gái mũm mĩm nhà mình, trong lòng hơi chột dạ.
Đứa nhỏ được các vị thủ trưởng thay phiên ẵm một lượt, mọi người lần lượt đưa quà của mình lên. Đều là những món đồ chơi cho bé gái, còn có cả quần áo và giày trẻ em.
Đại thủ trưởng quân khu trực tiếp tặng một cây súng gỗ: “Sau này con bé nhất định sẽ là một nữ quân nhân xuất sắc.”
Bé con ngáp một cái ngủ say trong lòng mẹ.
Tô Thanh Hòa: “...”
Việc trong quân khu bận rộn, mấy vị lãnh đạo ngồi một lát đều đi về hết, trước khi đi còn dặn Tô Thanh Hòa phải đến quân khu tham gia nghi thức trao quân hàm. Lần này ở tiền tuyến không chỉ có quân nhân, còn có cả một số quân y có công, đều cần được thưởng. Tô Thanh Hòa cũng là một trong số đó.
Đại thủ trưởng quân khu cười nói: “Ban đầu là tôi đã hứa với đồng chí, lần trao quân hàm tiếp theo tôi sẽ tự tay trao quân hàm cho đồng chí.”
“Nhưng mà cháu cũng đã làm gì đâu.” Tô Thanh Hòa có hơi ngượng ngùng nói. Lần này cô chỉ đến chiến trường một lần, kết quả còn sinh con luôn ở đó. So ra còn kém xa những người khác.
Đại thủ trưởng quân khu cười đáp: “Đồng chí quên rồi à, trước đó cháu đã nghiên cứu ra thuốc trị thương quân dụng còn gì? Lần này thuốc trị thương có tác dụng không nhỏ, không thể bỏ qua công lao của đồng chí. Quân đội là nơi chú ý đến công lao, có cống hiến sẽ được thưởng. Cháu hoàn toàn xứng đáng.”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới nhớ đến thuốc mỡ mà mình phát minh ra kia, lúc đó chỉ chuẩn bị vì chiến tranh, thật sự là vẫn dùng đến.
Cao Tú Lan và mẹ Cố vui mừng, ôi con dâu / con gái mình thật sự là có tương lai mà. Sinh con cũng được trao quân hàm nữa.
Hôm nay quân khu trao quân hàm, Tô Thanh Hòa bèn mặc quân trang mới cứng của mình, chải chuốt gọn gàng cùng Cố Trường An ra ngoài.
Trên đường đi, Tô Thanh Hòa nhìn Cố Trường An bên cạnh cũng mặc quân trang, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Mục tiêu của cô đã từng là đuổi theo Cố Trường An, cuối cùng cũng có thể cùng sóng vai với Cố Trường An rồi.
Cố Trường An cũng vui vẻ nhìn vợ mình. Hôm nay anh có thể tham gia nghi thức trao quân hàm với Thanh Miêu Nhi, miễn cưỡng cũng đã theo kịp bước chân của Thanh Miêu Nhi rồi.
Anh nhất định sẽ ưu tú như Thanh Miêu Nhi.
Còn về con gái... Ừm, sau này anh chịu cực một chút dạy dỗ con đàng hoàng là được rồi. Cũng không mong là chăm chỉ tiến tới, chỉ cần là một con người chính trực là được rồi.
Sau khi đến quân khu, hai người bèn tách ra. Tô Thanh Hòa đứng ở hàng ngũ quân y, nhìn những người quân nhân mũ áo chỉnh tề, mười phần tinh khí này, cảm thấy tâm trạng vô cùng phấn chấn.
Có cảm giác vinh dự khi là quân nhân.