Chương 588: Trao quân hàm
Lần này Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đều được quân hàm thiếu tá, lúc lên sân khấu nhận quân hàm cũng đứng cùng một hàng với những người khác, tất cả mọi người đều vô tình hay cố ý để hai người họ đứng cạnh nhau.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe môi đều cong cong nở nụ cười.
Đại thủ trưởng quân khu trao quân hàm cho từng người, từng người một, đến khi đến cạnh Tô Thanh Hòa, ông ta nói: “Đồng chí Tô Thanh Hòa, hy vọng sau này đồng chí có thể gặt hái được nhiều thành quả hơn vì một tổ quốc giàu mạnh.”
Tô Thanh Hòa theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp. Cô nghĩ là khi về mình phải cần thận nghiên cứu ra nhiều loại thuốc hơn.
Phải tạo ra nhiều cống hiến hơn nữa.
Khi đến bên cạnh Cố Trường An, đại thủ trưởng quân khu nói: “Là một quân nhân tốt, nhớ kỹ sau này dù đi đến đâu cũng không được làm mất mặt quân khu Tây Nam chúng ta.”
Cố Trường An kiên định gật đầu.
Anh mong rằng có một ngày tổ quốc không cần chiến đấu vì hòa bình nữa mà đất nước có thể mạnh mẽ đến mức không cần chiến tranh vẫn có được hòa bình. Anh sẽ không ngừng chiến đấu mãi đến khi lý tưởng này được thực hiện.
Sau khi nghi thức trao quân hàm kết thúc, thợ chụp ảnh chụp ảnh chung cho tất cả mọi người. Cố Trường An kéo Tô Thanh Hòa để thợ chụp ảnh chụp cho hai người một tấm ảnh chung.
Trong ảnh, hai người đều mặc quân trang, đeo quân hàm, tinh thần sáng láng đứng bên cạnh nhau.
Thợ chụp ảnh nói: “Tấm hình này thật đẹp, sau này có thể đưa đến bảo tàng cho mọi người tham quan.”
“Tôi không muốn để người khác tham quan, tự tôi giữ lại.” Cố Trường An hào hứng nói: “Anh giữ lại cho tôi, quay về tôi sẽ tìm anh lấy.”
Chụp xong ảnh, Cố Trường An bèn đưa Tô Thanh Hòa đi dạo quân khu một chút, kết quả chưa đi được bao xa thì đoàn trưởng ba đã tìm được Cố Trường An, báo là anh chuẩn bị rời khỏi quân khu Tây Nam, đến quân khu Bắc Kinh, hơn nữa trước đó còn phải đến trường quân đội học, vì thế trước năm mới phải lên đường.
Nghe được tin này, Cố Trường An cũng mất đi sự phấn khởi vốn có, dẫn Tô Thanh Hòa rời khỏi quân khu về nhà.
Hai người sẽ phải xa nhau, Cố Trường An sắp bị điều đi khỏi quân khu Tây Nam.
Tô Thanh Hòa là quân y của quân khu Tây Nam, cũng không thể điều động đi lung tung.
Làm việc ở đây lâu như vậy rồi cũng biết trách nhiệm của bản thân, trong đời họ không chỉ có gia đình, có vợ chồng và con cái, mà còn có cả tương lai của đất nước.
Trên đường về nhà, Cố Trường An nắm thật chặt tay của Tô Thanh Hòa: “Đợi sau này về hưu, anh nhất định sẽ đưa em đi hết mỗi một tấc đất của tổ quốc, chỉ hai chúng ta, ngay cả An Ninh cũng không dẫn đi.”
“Vâng ạ.” Tô Thanh Hòa cười nói: “Trường An, anh không cần cảm thấy em chịu thiệt thòi đâu. Chúng ta đều đã lớn, đều có trách nhiệm của mình.”
Cố Trường An đưa tay ôm lấy cô, Thanh Miêu Nhi của anh là người tốt vậy đấy, tốt đến mức anh không nỡ đi.
Hai người mang vẻ mặt nặng nề quay về bệnh viện, trợ lý của viện trưởng Hình đợi ở cửa, thấy hai người về thì cười nói: “Bác sĩ Tô, viện trưởng Hình bảo cô đến phòng làm việc của ông ấy, có tin tức quan trọng muốn báo cho cô biết.”
Tô Thanh Hòa sửng sốt để Cố Trường An về trước, còn mình đi theo trợ lý đến phòng của viện trưởng Hình.
Viện trưởng Hình nhìn quân hàm trên áo Tô Thanh Hòa, vui mừng cười: “Tiểu Tô à, cháu đến bệnh viện chúng ta không lâu nhưng mà đã làm được không ít chuyện. Bác vẫn hy vọng là giữ lại cháu ở đây. Nhưng mà bây giờ không được, bên trên đã thông báo là phải điều cháu đi.”
“Điều cháu đi ư?” Tô Thanh Hòa kinh ngạc nói, ngay cả cô cũng bị điều động à.
“Đúng vậy, bên phía Bắc Kinh gọi điện tới bảo cháu đến bệnh viện quân khu Bắc Kinh. Bên đó tài nguyên nhiều hơn, hơn nữa sau khi ở đây ổn định rồi thì cháu cũng không có chỗ để phát huy, Bắc Kinh thì không như vậy, toàn bộ các quân nhân cả nước không chữa được thì đều được chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh, ở đó thì cháu có cơ hội dùng đến năng lực của mình nhiều hơn.”
Mắt Tô Thanh Hòa nhất thời sáng lên: “Điều cháu đến bệnh viện Bắc Kinh ư?”
Viện trưởng Hình cười gật đầu.
Tô Thanh Hòa không có cách nào kiềm được tâm trạng kích động của mình. Vậy mà không cần phải xa Trường An rồi. Cả nhà họ lại có thể được ở cạnh nhau.
Viện trưởng Hình cười nói: “Ngoài ra còn có một tin tốt khác. Lãnh đạo bên trên để cháu tiếp tục học chuyên sâu, cháu có thể vừa học vừa làm, bằng cấp có thể ngày càng tăng lên. Tiểu Tô à, những lãnh đạo này muốn bồi dưỡng cháu, cháu phải cố gắng đó.”
“... Cháu đến trường nào học chứ?” Khó khăn lắm cô mới lấy được bằng tốt nghiệp, thật sự không cần học chuyên sâu nữa, kiến thức y học hiện tại của cô đã rất ổn. Có giáo viên của hệ thống dạy, nhất định là tiêu chuẩn cao nhất.
“Hoa Đại.”
“Không phải đại học y sao?” Tô Thanh Hòa tò mò hỏi.
“Đúng vậy, là đại học Hoa Đại.”