Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 589 - Chuyển Nhà

Chương 589 - Chuyển nhà
Chương 589 - Chuyển nhà

Chương 589: Chuyển nhà

Lúc rời khỏi phòng làm việc, Tô Thanh Hòa vẫn còn đang thắc mắc tại sao không phải là đại học y. Nhưng mà nghĩ một chút thì có lẽ vì danh tiếng của đại học Hoa Đại cao hơn.

Được rồi, muốn học trường nào cũng được, đến lúc đó cô nhất định phải tốt nghiệp sớm, sau đó nghiên cứu thuốc thật tốt, cảm ơn quốc gia đã ưu ái cô.

Trên đường về cô hỏi hệ thống: “Hệ Thống, có phải mi đã biết chuyện tôi sẽ được điều đi không, sao mi không nhắc nhở tôi chứ?”

“Tôi muốn để cô vui mừng thêm một thời gian.”

“Mi mà nói cho tôi biết sớm một chút thì tôi đã vui mừng hơn sớm một chút.” Tô Thanh Hòa nhắc nhở.

“Ký chủ, đợi khi đến Bắc Kinh rồi cô sẽ càng vui hơn.”

“Đó là chuyện tất nhiên.” Tô Thanh Hòa mím môi cười nói.

Về đến nhà, Tô Thanh Hòa hết nhìn hai người mẹ đang nấu canh trong bếp lại nhìn Cố Trường An đang ẵm con đi đi lại lại trong phòng.

Còn nhẹ nhàng hát ru.

Tô Thanh Hòa cười híp mắt đi đến.

“Đồng chí Cố Trường An.”

Cố Trường An ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng, tất nhiên vẫn còn cảm thấy không nỡ về việc mình phải đi xa, tách khỏi con gái.

Tô Thanh Hòa đưa tay sờ mắt anh: “Đồng chí Trường An, em sẽ bị điều đi.”

Cố Trường An nhất thời ngẩn cả ra. Tô Thanh Hòa cũng sẽ bị điều đi ư? Sau này trời nam biển bắc, hai người đều phải đến nơi xa lạ sao?”

“Thanh Miêu Nhi em đừng sợ, mặc kệ em làm việc ở đâu thì anh đều sẽ dành thời gian về thăm em. Vừa được nghỉ là anh sẽ đến.”

Tô Thanh Hòa nhón mũi chân, hôn lên môi anh một cái: “Tất nhiên là phải đến thăm em, nhưng mà em ở Bắc Kinh. Làm việc ở bệnh viện quân khu Bắc Kinh. Nếu anh không đến thăm em thì anh cũng đừng mong về nhà ngủ.”

Hai mắt Cố Trường An từ từ mở to, có hơi không dám tin: “Thanh Miêu Nhi, thật sao, thật là vậy sao?”

“Tất nhiên là thật, đồng chí Trường An, người một nhà chúng ta sẽ không phải xa nhau. Chúng ta mãi mãi ở cạnh nhau.”

Cố Trường An đưa một tay ra kéo Tô Thanh Hòa vào lòng.

Vui đến chảy nước mắt.

Sau khi biết phải dọn nhà thì mẹ Cố và Cao Tú Lan lại bắt đầu bận rộn, nhưng mà hai người lại không hề thấy phiền phức, trái lại còn rất vui vẻ.

Sắp đến nơi lớn như Bắc Kinh, hai người sẽ được mở tầm mắt rồi. Chủ yếu là hai vợ chồng trẻ không cần phải xa nhau nữa.

Vì Bắc Kinh quá sốt ruột nên bên này bàn giao cũng rất nhanh. Tuy là mọi người đều không nỡ xa Tô Thanh Hòa nhưng mà cũng đã biết trước là Tô Thanh Hòa sẽ không ở đây lâu. Đến Bắc Kinh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Giáo sư Hùng và giáo sư Lâm biết Tô Thanh Hòa muốn đến Bắc Kinh thì cũng đều sắp xếp hành lý cùng lúc xuất phát, còn dẫn theo cả hai người là Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương.

Khi xuất phát, một hàng dài người đi, phía sau còn có người đi tiễn.

Lúc ngồi trên xe quân khu đều quay lại nhìn bệnh viện Tây Nam ngày càng xa, Tô Thanh Hòa ôm con dựa vào lòng Cố Trường An.

“Trường An, hy vọng mỗi một nơi chúng ta đến đều sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp.”

Lần này đến Bắc Kinh, bọn họ đi vé giường nằm, tám người trực tiếp ở một khoang nhỏ. Bé con cũng không hề quấy khóc, toàn bộ hành trình đều chỉ ăn ngủ, tiện thể thì đùa vui với người lớn. Chuyện nửa đêm khóc lóc la lối như mấy đứa trẻ khác cũng không hề xảy ra.

Cao Tú Lan và mẹ Cố yêu thích không nỡ rời tay, ngay cả hai người làm cha mẹ như Cố Trường An và Tô Thanh Hòa cũng chưa từng được ẵm.

Cố Trường An ăn giấm nhìn bé con được hai người bà ẵm, sau đó kéo Tô Thanh Hòa đến bên cạnh cửa sổ nói thầm: “Thanh Miêu Nhi, sau này Cố Bảo Bối có khi nào không thân thiết với anh không?”

“Sao thế được chứ, nếu thật sự không thân thiết thì sẽ sinh thêm một đứa, sinh một đứa giống anh.” Tô Thanh Hòa đáp. Dù sao thì con gái chắc chắn sẽ giống cô.

“... Thôi được rồi. Chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi, không sinh nữa.” Cố Trường An vội vàng lắc đầu. Vẫn nên chỉ sinh một đứa là được, Thanh Miêu Nhi sinh con quá nguy hiểm, một đứa nhỏ là đủ rồi, con gái vẫn đáng yêu hơn.

Tô Thanh Hòa cười hỏi: “Thật sự không sinh nữa sao?”

“Thật sự không sinh nữa, Thanh Miêu Nhi, có em và Cố Bảo Bối ở bên cạnh anh là được rồi, không cần thêm nữa. Anh lo là em sẽ vất vả. Sinh một bé là được rồi, sinh nhiều thì em sẽ rất cực khổ.” Vẻ mặt Cố Trường An kiên định.

Tô Thanh Hòa nhất thời vui mừng, Trường An của cô thật sự đúng là không phải người trọng nam khinh nữ.

Hai người đang nói chuyện thì bên cạnh có mấy người đi đến, có vẻ như là muốn đi nhà vệ sinh. Tô Thanh Hòa theo bản năng tránh ra.

“Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm.”

Tô Thanh Hòa giật mình một cái, nhìn thấy trong tay người kia vậy mà lại cầm dao, cô theo bản năng đẩy một phát khiến người kia bị đẩy ra, Cố Trường An cũng theo bản năng đá một cái, người kia trực tiếp bị đá bay.

Bình Luận (0)
Comment