Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 590 - Chương 590 - Lo Lắng

Chương 590 - Lo lắng
Chương 590 - Lo lắng

Chương 590: Lo lắng

Tôn Hiểu Phương vẫn luôn cảnh giác, cũng nhận ra người này không đúng, vừa định lao đến thì đã thấy người này bị Tô Thanh Hòa đẩy ra, sau đó lại bị Cố Trường An đạp một cái, nhất thời giật mình sau đó nhanh chóng bắt người bị ngã lại.

Diêu Lượng vừa đi kiểm tra khoang tàu, nhìn thấy tình huống này thì nhanh chóng đến giúp một tay túm lấy người kia, kéo ra sau thùng xe, Tôn Hiểu Phương thì hộ tống Tô Thanh Hòa quay lại giường của mình.

“Ngoài đó có chuyện gì vậy?” Cao Tú Lan thò đầu ra xem.

Tô Thanh Hòa đáp: “Không có chuyện gì đâu mẹ, chỉ gặp trộm thôi.”

“Cái gì, còn có người dám trộm đồ, muốn bị chặt tay sao?” Cao Tú Lan đen mặt nói.

“Nếu để mẹ bắt được nhất định chặt đứt tay nó.”

Cố Trường An lo lắng nhìn Tô Thanh Hòa.

Anh biết người đó không phải là người bình thường, nhưng cũng biết Thanh Miêu Nhi không muốn để người lớn phải lo lắng nên cũng không hỏi thẳng. Chỉ nắm thật chặt tay của Tô Thanh Hòa.

Rất nhanh trong khoang tàu giường nằm đã có mấy gương mặt lạ hoắc đi đến, đều do Diêu Lượng dẫn tới.

Tô Thanh Hòa vội vàng đi ra khỏi toa giường nằm.

“Sắp xếp xong rồi, không thành vấn đề.” Diêu Lượng báo cáo với Tô Thanh Hòa.

“Chuyện gì vậy?”

“Có tin đồn nói là lần này chị đến Bắc Kinh để khám bệnh cho thủ trưởng số hai, kẻ địch muốn ngăn cản nên ám sát chị trên tàu hỏa.”

“Ám sát?” Cố Trường An giật mình nói: “Thanh Miêu Nhi, chuyện gì vậy? Mấy người vừa đến kia là đặc vụ sao?”

Trước đó vẫn luôn tác chiến, sau đó lại sinh con, Tô Thanh Hòa cũng quên mất nói chuyện này cho Cố Trường An biết. Không nghĩ đến lại bị Trường An nhận ra đặc vụ, cô cắn môi gật đầu: “Đúng vậy. Trước đó em nghiên cứu thuốc thành công, những người này vẫn luôn theo dõi sát sao em.”

Mặt của Cố Trường An lập tức đen đi.

“Trường An à, không sao đâu, bản thân em có năng lực tự vệ, còn có cả đám người Tôn Hiểu Phương nữa đấy.”

Cố Trường An kéo Diêu Lượng nói: “Người đó ở đâu, chúng ta đi hỏi cho rõ người muốn hại Thanh Miêu Nhi ở đâu?”

“Không hỏi được, đây cũng chỉ là một quân cờ nhỏ, chỉ liên lạc thông qua ám hiệu.” Diêu Lượng bất lực nói. Những đặc vụ này mà dễ bắt như vậy thì cũng không cần tốn công đến thế.

Cố Trường An đấm một cái lên tàu.

“Trường An, không sao đâu. Anh không cần lo lắng cho em.” Tô Thanh Hòa nắm lấy cánh tay anh.

Cố Trường An nghiến chặt răng, trong lòng khó chịu. Nghĩ đến việc có người muốn hại Thanh Miêu Nhi, còn phái người ám sát, trong lòng anh hận đến nghiến răng.

Thanh Miêu Nhi tốt như vậy, những người kia thế mà tàn nhẫn.

Thanh Miêu Nhi nhỏ bé như vậy, những người đó cũng ra tay được sao?

Cố Trường An lại lần nữa cảm thấy mình nhỏ bé, bản thân vẫn còn quá yếu nên không thể bảo vệ được người mình yêu.

Những chuyện xảy ra trên tàu hỏa cũng làm chấn động đến cục an ninh Bắc Kinh. Vì thế sau khi đến trạm tàu hỏa thì đã có người cố ý vây quanh bảo vệ họ lên xe Jeep.

Xe đi thẳng đến trong quân khu, sau đó lại đến cả khu dân cư của những gia đình trong bệnh viện quân khu, căn nhà quân khu phân cho Cố Trường An là căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, phía trước còn có vườn nhỏ để cho mình trồng rau. Vậy đã là hết sức ưu ái.

Mẹ Cố và Cao Tú Lan vô cùng thích, chủ yếu là có thể trồng rau.

Gà mái được bắt thả vào sân, vừa đến môi trường mới đã bắt đầu kêu cục tác.

Cao Tú Lan mất hứng nói: “Vì sao lại kêu, còn kêu nữa thì làm thịt.”

Gà mái nhất thời đứng yên bên trong lồng tre.

Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng nhìn phản ứng này của gà mái, nhất thời ngẩn ra.

Trong phòng Cố Trường An trầm mặc dọn dẹp nhà cửa, giúp Tô Thanh Hòa trải giường xếp chăn. Từ lúc ở trên tàu hỏa anh đã như vậy, Tô Thanh Hòa cũng biết trong lòng anh không vui, ai an ủi cũng không có tác dụng.

Đợi sau khi đã sắp xếp xong hết, Cố Trường An bèn kéo Tô Thanh Hòa nói: “Thanh Miêu Nhi, anh dạy em bắn súng.”

“...” Tô Thanh Hòa ngẩn ra nhìn anh: “Sao cơ?”

“Anh muốn dạy em bắn súng. Anh không ở bên cạnh em, em phải mang theo súng lục. Chuyện này anh sẽ nói chuyện với thủ trưởng, nếu không đồng ý thì em với anh về quê, ở đây chúng ta không ở nổi. Hai ngày này anh đã nghĩ rất nhiều, anh muốn cống hiến sao cũng được, nhưng mà không thể để em gặp nguy hiểm. Anh bảo vệ được người khác, kết quả lại không bảo vệ được vợ mình, anh còn là quân nhân bảo vệ quốc gia gì nữa chứ?”

Cố Trường An nói đến hai mắt ửng đỏ: “Thanh Miêu Nhi, anh phải bảo vệ em, anh muốn dạy em đánh nhau, anh muốn dạy em bắn súng. Dạy xong em anh mới vào trường quân đội, nếu không anh có học cũng chả có tác dụng gì.”

Tô Thanh Hòa xoa mắt anh: “Được được được, em học em học. Thật ra Trường An này, em cũng biết đánh nhau, thật đấy.”

Vẻ mặt Cố Trường An không tin, Thanh Miêu Nhi yếu như vậy sao là người biết đánh nhau chứ, dù sao anh cũng phải bảo vệ Thanh Miêu Nhi thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment