Chương 591: Báo danh
Sau khi trong nhà sắp xếp ổn thỏa, Tô Thanh Hòa còn phải đến bệnh viện báo danh. Bây giờ cô cũng đã là bác sĩ ở bệnh viện quân khu Bắc Kinh rồi. Bệnh viện cũng cách quân khu không xa, đi bộ cũng chỉ mất nửa tiếng. Khi Tô Thanh Hòa đi báo danh, Cố Trường An sống chết cũng đòi đi theo, chỉ lo lắng hai người kia không đáng tin.
Vẻ mặt của Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương xấu hổ không thôi. Hôm qua họ đã bị lãnh đạo phê bình một trận, sau khi quay về thì lần này cục sẽ phái người khác đến chăm sóc bác sĩ Tô, đến lúc đó hai người cũng không thể đi theo bác sĩ Tô như bây giờ nữa.
Khi đến bệnh viện, chủ nhiệm Khương nhiệt tình tiếp đãi Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa có thể đến bệnh viện quân khu Bắc Kinh, ông ta là người vui mừng nhất. Ai cũng hy vọng bác sĩ ở khoa mình có y thuật tốt nhất, mà y thuật của Tô Thanh Hòa thì không còn lời nào để nói. Ngay cả bệnh cũ của đồng chí Chu Hoa cũng có thể chữa lành, trước mắt thì trong bệnh viện quân khu không ai có thể làm được.
“Sắp xếp nơi ở cho cháu là đã cân nhắc đến ngày thường cháu cần làm nghiên cứu, phòng thí nghiệm trong bệnh viện, cháu cũng có thể dùng. Cháu cần nghiên cứu gì thì chỉ cần nộp hồ sơ cho các bác, tất cả tài nguyên sẽ được cung cấp cho cháu. Tiểu Tô à, hy vọng sau khi cháu đến bệnh viện quân khu thì sẽ phát huy hết tài năng của mình. Các bác sẽ cung cấp nhiều thứ hơn bệnh viện Tây Nam, sẽ không ít hơn đâu.”
Đối mặt với lời hứa hẹn của chủ nhiệm Khương, trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng cảm kích. Đến một môi trường mới mà lại có lãnh đạo giúp đỡ, điều này khiến cô tràn ngập lòng tin với công việc tương lai.
“Đúng rồi chủ nhiệm, khi cháu tới có nghe nói là phải đi học, không biết sắp xếp thời gian thế nào?”
Chủ nhiệm Khương trả lời: “À, là thế này, phía trên sắp xếp chương trình học bình thường của cháu không nhiều lắm, nửa học nửa làm. Buổi sáng đến trường, buổi chiều đi làm. Bên này cũng thông báo trước, nếu không phải là ca phẫu thuật quan trọng gì thì cháu cũng không cần làm. Nếu như cháu có nghiên cứu thuốc gì đó thì ưu tiên việc nghiên cứu.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy kinh ngạc nói: “Cháu chỉ nhận phẫu thuật thôi, như vậy có ổn không?”
“Có gì mà ổn với không ổn chứ, nhiệm vụ của cháu không hề ít mà. Đây là sắp xếp của lãnh đạo bên trên, mỗi ngày cháu cũng không rảnh rỗi, có thể đến bệnh viện nửa ngày đã rất tốt. Bên trên nói cháu còn trẻ, chuyện quan trọng nhất là học tập nâng cao bản thân. Sau này sẽ làm càng được nhiều việc tốt hơn.”
Tô Thanh Hòa yên lặng tính toán một chút, nhận ra đúng như chủ nhiệm Khương nói, không có ngày nào rảnh rỗi. Chẳng qua may mà bây giờ kiến thức y học của mình đã rất tốt, bây giờ bảo mình đi học đại học thì cũng không tốn quá nhiều công sức.
“Chủ nhiệm, cháu nhất định cố gắng học tập thật tốt, không phụ sự tin tưởng của tổ chức.”
Bên phía bệnh viện quân khu cũng đã phân nhà cho Tô Thanh Hòa, cũng là nhà ba phòng, đang ở phía sau bệnh viện.
Căn nhà cũng không lớn nhưng dù sao có ba phòng đã là không tệ. Đãi ngộ này đã là đãi ngộ dành cho chủ nhiệm rồi. Trong bệnh viện cũng không ai dám có ý kiến. Dù sao Tô Thanh Hòa một mình nhận mấy việc, không hề làm ít việc hơn chủ nhiệm.
Trên đường về Tô Thanh Hòa cười nói: “Như vậy thì tốt rồi, sau này chúng ta có thể đổi qua lại hai bên. Trường An, tổ quốc ưu ái với chúng ta như vậy, chúng ta nhất định phải trả ơn tổ quốc thật tốt. Không nên phụ sự tin tưởng của tổ quốc với chúng ta.”
Cố Trường An gật đầu: “Thanh Miêu Nhi, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ dạy em đánh cận chiến. Chúng ta học đánh cận chiến trước, sau khi giỏi anh sẽ đưa em đến trường bắn luyện bắn súng. Chúng ta phải học hết.”
“Thật ra em biết đánh nhau, em từng theo học một sư phụ thái cực, sư phụ nói xương cốt em rất cứng.” Tô Thanh Hòa dương dương tự đắc đáp, sư phụ thái cực của cô thật sự nói cô học rất tốt, ở chỗ ông ấy đã là cao thủ cấp ba. Ở bên này hẳn là không tệ.
“Thái cực, thái cực thì đánh người kiểu gì chứ?” Cố Trường An nhớ đến chỗ bảo vệ ở đại viện có ông cụ thường xuyên khoa chân múa tay, nói là rèn luyện thân thể, đánh yếu xìu như nhào bột mì.
Tô Thanh Hòa thấy anh nghi ngờ mình bèn nói: “Quay về chúng ta thử một chút.”
Cố Trường An mỉm cười, cảm thấy Thanh Miêu Nhi cũng có tính trẻ con như vậy, cái gì cũng không chịu thua, Thanh Miêu Nhi thật đáng yêu.
Về đến nhà, Tô Thanh Hòa nhận ra vậy mà trong nhà có rất nhiều người, đều là vợ của những quân nhân trong khu, đang vây quanh mẹ Cố và Cao Tú Lan nói chuyện, ngay cả Cố Bảo Bối cũng mở to mắt nhìn mọi người, đúng là rất nhộn nhịp.