Chương 592: Để anh nói cho em biết hương vị
Thấy hai người đã về, Cao Tú Lan vội vàng chỉ con gái mình: “Đây là con gái và con rể tôi.”
Có quân tẩu nhất thời kinh ngạc hô lên: “Chà, còn rất trẻ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bác sĩ và doanh trưởng trẻ như vậy.”
“Đúng vậy, gì mà trẻ tương lai xa gì đó?”
“Tuổi trẻ tài cao.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng chào hỏi những người bạn hàng xóm này.
Những quân tẩu đó hơn nửa đều là những người phụ nữ không có việc làm, hơn nữa cũng đến từ nông thôn nên vẫn cảm thấy vừa tò mò vừa nể phục một sinh viên đại học và bác sĩ như Tô Thanh Hòa, lần này nhìn thấy người thật có khí chất như vậy thì lập tức cảm thấy thích.
Cao Tú Lan cũng không muốn những người này quấy rầy con gái mình nghỉ ngơi nên nói: “Vào đây, chúng ta lại nói tiếp, khi nào thì đi lấy cải trắng, lấy ở đâu?”
Nhắc đến việc sinh hoạt thì nhóm quân tẩu lại cảm thấy mình rất có đất thể hiện, lại vây quanh mẹ Cố và Cao Tú Lan bắt đầu giáo dục về việc sinh hoạt ở quân khu.
Tô Thanh Hòa cười ẵm con lên, ôm con vào phòng cho bú sữa. Nãy giờ cô vẫn cảm thấy căng.
Vừa vào phòng bé con đã tự giác chui vào ngực cô, Cố Trường An mở to mắt ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Tô Thanh Hòa còn định sau khi cho con bú xong thì ra ngoài thử đánh như Cố Trường An đã nói, cho anh biết sự lợi hại của mình. Ngẩng đầu đã thấy dáng vẻ tội nghiệp kia.
“Trường An, anh sao vậy?”
Cố Trường An nuốt một ngụm nước miếng: “Thanh Miêu Nhi, em nói sữa này uống có ngon không, sao con bé ham uống như vậy?”
Tô Thanh Hòa nhìn theo hướng ánh mắt của anh, nhất thời đỏ mặt.
Cô thẹn quá hóa giận nói: “Sao em biết, em cũng chưa từng uống thử.”
“Thanh Miêu Nhi à, hay là cho anh nếm thử một chút nhé, anh sẽ nói cho em biết nó có mùi vị như thế nào.”
“...” Tô Thanh Hòa giận muốn hộc máu, không biết là Cố Trường An muốn uống thật hay là muốn làm chuyện xấu.
Tròng mắt cô xoay chuyển: “Được thôi, đợi lát nữa nếu anh thắng được em thì em sẽ cho anh nếm thử.”
Hai mắt Cố Trường An nhất thời sáng lên: “Được.”
Đứa nhỏ bú xong bèn tự động đi ngủ, ngủ say như một chú heo con.
Tô Thanh Hòa cũng không có lòng dạ nào thưởng thức dáng vẻ đáng yêu này của con mình, cô mặc quần áo xong bèn kéo Cố Trường An ra ngoài.
Cao Tú Lan vẫn còn ngồi nói chuyện với mọi người, thấy bọn họ đi ra ngoài thì hỏi: “Thời tiết đang rất lạnh, hai đứa ra ngoài làm gì chứ?”
“Đánh nhau ạ.”
Cao Tú Lan và mẹ Cố vui vẻ, gì mà đánh nhau chứ, hai người này không thể nào đánh nhau.
Hai người tìm một mảnh đất trống bên ngoài, Cố Trường An đứng yên không nhúc nhích, Tô Thanh Hòa bày ra tư thế đánh thái cực.
Cố Trường An nói: “Thanh Miêu Nhi, em ra tay trước đi.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, anh là đàn ông, nếu anh ra tay trước thì có vẻ là anh ức hiếp người khác, anh cũng không thể ăn hiếp em.”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được, tránh cho anh ra tay trước, kết quả anh lại thua, đến lúc đó thật mất mặt.”
Cố Trường An: “...”
Bên cạnh, Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương nhìn dáng vẻ của hai người, Diêu Lượng nói: “Hai người họ đang làm gì vậy?”
“Đây là liếc mắt đưa tình giữa hai người yêu nhau.” Tôn Hiểu Phương cười nói. Sau đó khóe miệng vừa nhếch lên đã lập tức cứng lại.
Trong chớp mắt, bác sĩ Tô vậy mà lại vật doanh trưởng Cố bay ra, doanh trưởng Cố còn suýt chút nữa là đứng không vững.
Diêu Lượng kinh ngạc hỏi: “Không phải họ đang diễn chứ?”
Lúc này người trong lòng cảm thấy kinh ngạc nhất là Cố Trường An, ban nãy tuy là Thanh Miêu Nhi đã bộc lộ tài năng, nhưng mà anh có thể cảm nhận được sức của Thanh Miêu Nhi rất mạnh. Suýt chút nữa là mình đã thật sự bị quăng xuống đất rồi.
Tô Thanh Hòa rất hài lòng về khả năng của mình, cười nói: “Đồng chí Trường An, ban nãy là do em nhường, hiện giờ đã chuẩn bị xong, em sẽ không nhường anh nữa đâu.”
Lần này Cố Trường An cũng nghiêm túc. Cảm giác gặp được đối thủ tràn ngập trong lòng.
Anh cũng bày ra tư thế tấn công. Tất nhiên là phải khống chế sức lực thật tốt, cũng không thể thật sự làm vợ bị thương.
Trong chớp mắt hai người cùng lúc ra tay, trong khoảnh khắc Cố Trường An đánh tới, Tô Thanh Hòa nhanh chóng tránh né, sau đó vừa đẩy vừa kéo hóa giải công kích của Cố Trường An, sau khi hai người đánh được mấy chiêu thì Cố Trường An lại bị quăng một cái.
Lần này ngồi trên mặt đất.
“...”
Cố Trường An giật mình nhìn Tô Thanh Hòa, Thanh Miêu Nhi quá lợi hại như vậy.
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng cũng há mồm trợn mắt. Mẹ ơi, bác sĩ Tô làm gì cần vệ sĩ chứ? Có khi vệ sĩ còn cần cô bảo vệ ngược lại.
Tô Thanh Hòa kéo Cố Trường An từ dưới đất lên: “Đồng chí Trường An, em không lừa anh chứ?”
Cố Trường An lắc đầu, vui mừng nói: “Thanh Miêu Nhi, em thực sự là cái gì cũng biết.”
Thanh Miêu Nhi của anh đúng là có thể luôn khiến anh có nhiều niềm vui bất ngờ như vậy.