Cảm ơn bạn Moonie đã gửi kim phiếu cho truyện ^^ Muộn nhất là đến cuối tuần sẽ lên sóng những chương cuối cùng, cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng team mình trong suốt quãng đường vừa qua ^^
Chương 593: Học ngành mới
Tô Thanh Hòa nhỏ giọng nói: “Đồng chí Trường An, anh bị em đánh ngã sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?”
Ban nãy không hề giữ sức, thật sự quăng mạnh. Đàn ông đều sĩ diện.
Cố Trường An cười: “Cũng không đau, không có gì khó chịu. Thanh Miêu Nhi, em thật sự rất lợi hại. Cuối cùng anh cũng yên tâm rồi, không ai có thể bắt nạt em. Đợi sau đó anh sẽ dạy em bắn súng. Em thông minh như vậy chắc chắn sẽ vừa học đã biết.”
Nhìn Cố Trường An thật sự không hề để ý đến mặt mũi, Tô Thanh Hòa không nhịn được sờ lên mặt anh.
Trường An của cô thật sự là một trang giấy trắng.
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng rất nhanh đã báo chuyện của Tô Thanh Hòa với cấp trên. Ý là cần một vệ sĩ giỏi hơn đến bảo vệ đồng chí Tô Thanh Hòa, nếu không đến lúc đó sẽ lại phải mất mặt như bọn họ.
Người được chọn bảo vệ cho Tô Thanh Hòa là tổ trưởng tiểu tổ bảy. Nói ra thì Tô Thanh Hòa cũng không thuộc tình trạng cần được tổ trưởng bảo vệ. Nhưng mà tình huống của Tô Thanh Hòa đặc biệt. Nhiều đặc vụ đến ám sát như vậy mà lại chưa hề thành công lần nào, hơn nữa còn do chính cô giải quyết. Nên lần này khiến trong cục cảm thấy rất thất bại. Lần này bèn trực tiếp phái người lợi hại một chút đến để tránh trong cục phải mất mặt.
Tổ trưởng tổ bảy cười nói: “Số tám, số chín, đừng kiếm cớ cho sự kém cỏi của mình, có nhiều lúc cần chấp nhận sự kém cỏi của mình mới có thể tiến bộ được.”
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng cười ha ha.
Tô Thanh Hòa cũng không biết mình sắp được người mới bảo vệ, điều cô để ý hơn là chuyện mình phải đi học, mấy ngày nay cô lại lôi sách ra học. Dù sao có thể nói Hoa Đại là đại học tốt nhất, trong đó ngọa hổ tàng long, ai biết được sẽ gặp được học sinh xuất sắc đến mức nào chứ. Một sinh viên xuất sắc loại dởm như cô nhất định cần phải càng cố gắng hơn mới được.
Ngày hôm sau, trường học gửi thư thông báo tới.
Là nghiên cứu sinh, Tô Thanh Hòa đi học ngành vật lý.
…
Tô Thanh Hòa sợ ngây người, tình huống gì đây, có phải sai lầm gì không, cô là một người học y, sao lại trúng tuyển vào khoa vật lý, cho dù không phải là y học lâm sàng, thì cũng nên là khoa có liên quan đến y học chứ?
“Hệ thống, cái này ghi lộn rồi.”
“Không sai đâu.”
“Chuyện gì vậy trời, tại sao lại cho tôi học vật lý chứ?”
“Vị nhân loại đã từng tiếp xúc với ký chủ, được ký chủ gọi là lão đồng chí đó, cảm thấy ký chủ có năng lực học tập rất mạnh.”
Tô Thanh Hòa: “…” Đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm vô cùng lớn, cô học y giỏi là bởi vì hệ thống cho cô bàn tay vàng. Hơn nữa mấu chốt ở đây là lực ghi nhớ của cô cũng không phải thật sự chỉ nhìn một lần là nhớ mãi, mà vì y học là kỹ năng nghề nghiệp của cô, cho nên mới có thể đọc kiến thức y học nhanh như gió, nếu đổi học khoa, thì cô không làm nổi đâu…
“Hệ thống, làm sao bây giờ? Bây giờ tôi đã đâm lao thì phải theo lao thôi, nếu như tôi đi học, tôi chắc chắn sẽ bị vạch trần…”
“Cho nên ký chủ không định học?”
“Tôi thực sự có dự định này đấy.”
Điều quan trọng nhất là Tô Thanh Hòa không biết học vật lý thì có thể làm được gì, cô còn định cống hiến cho y học hết phần đời còn lại cơ mà.
Vì thế cô vội vàng đi tìm chủ nhiệm Khương để phản ánh, mình muốn tiếp tục học y, mà không phải là học vật lý, dù sao thì vượt chuyên ngành cũng là chuyện rất tốn hơi sức.
Chủ nhiệm Khương cũng đã sớm đoán ra được Tô Thanh Hòa sẽ như vậy, thân là một người công tác trong ngành y, để cô đi đổi chuyên ngành học, về mặt tâm lý và mặt tinh lực, đều không có cách nào xoay chuyển được, nhưng đây lại là suy nghĩ của lãnh đạo lớn phía trên, nên bọn họ cũng không tiện suy đoán quá nhiều.
“Đây là do thủ trưởng Chu sắp xếp, ông ấy nói, nếu như cháu có nghi ngờ gì thì có thể đi tìm ông ấy nói chuyện… hay là như thế này đi, bác sẽ liên hệ với giáo sư bên cháu, đến khi ấy, cháu cứ nói rõ ràng với thủ trưởng Chu.”
Tô Thanh Hòa vội vàng gật đầu, phải gặp mặt nói cho rõ ràng mới được.
Buổi chiều, có người tới đón Tô Thanh Hòa đi tới gặp đồng chí Chu Hoa.
Cố Trường An còn đang định đi cùng cô, thế nhưng bên này lại trực tiếp cho một trung tá tới hộ tống, vì thế anh bị cho ở nhà.
Anh nhìn xe lái đi xa, trung tá? Hừ, lần sau mình làm hẳn đại đá đi!
Chiếc xe cũng không đi về phía đại viện nhà họ Chu, mà là dẫn Tô Thanh Hòa vào trong Hoa Đại. Lúc này vẫn chưa tới kỳ nghỉ đông, cho nên trong trường học còn có học sinh đang lên lớp, Tô Thanh Hòa vừa vào cổng đã nhìn thấy rất nhiều sinh viên đang ôm sách giáo khoa, đi trong sân trường, trong gió lạnh còn đang thảo luận về nội dung bài học.
Đồng chí Chu Hoa đứng trong sân trường, nhìn thấy cô tới, vừa cười vừa bảo: “Cháu cảm thấy trường học thế nào?”