Chương 594: Khuyên nhủ
Tô Thanh Hòa khẳng định: “Thưa lão đồng chí, trường học rất tốt, trước đây cháu nằm mơ cũng không dám tới trường học như vậy.” Đây là lời nói thật lòng.
Đồng chí Chu Hoa vừa cười nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói nhé.”
Tô Thanh Hòa gật đầu đi theo cùng, phía sau có cảnh vệ đi cùng, còn có cả Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương đi theo, hai người này nhìn Tô Thanh Hòa và đồng chí Chu Hoa đi song song một cách tùy ý như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Đồng chí Chu Hoa vừa đi, vừa nhìn sân trường: “Những sinh viên kia sau này chính là rường cột của quốc gia, quốc gia muốn phát triển thì không thể tách khỏi sự phát triển của khoa học, chúng ta đã nhìn thấy một điểm này trên người những cường quốc phương Tây đó, bọn họ sử dụng vũ khí tiên tiến, mãi cho đến hiện tại vẫn còn đang nghĩ cách hạn chế sự phát triển của chúng ta, thân là một quốc gia vừa mới lên đô thị được hơn mười năm, nền móng của chúng ta vẫn quá mỏng, mà trong nhà của người anh em láng giềng bên cạnh, nền móng công nghiệp của bọn họ lại mạnh hơn chúng ta. Những chuyện này đều là vì trong tay bọn họ có kỹ thuật tiên tiến, nếu như chúng ta cần sự chỉ dẫn kỹ thuật từ bọn họ, thì thường cần trả cái giá rất nhiều.”
Tô Thanh Hòa lặng im không nói gì, tương lai của nước nhà quả thực là do khoa học kỹ thuật đã theo kịp.
“Bác biết cháu là người học y, thiên phú về y học của cháu rất mạnh. Khả năng nghiên cứu về phương diện y học cũng rất mạnh. Nhưng bác cũng biết, thời gian cháu tiếp xúc với y học thực sự rất ngắn, bác không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc trước cháu chọn học kiến thức về phương diện nghiên cứu khoa học kỹ thuật trước, thì bây giờ cháu có thể đạt được những thành tựu gì. Bác chọn chuyên ngành này cho cháu, là hy vọng cháu có thể thử xem, thực ra, bản thân bác cũng không biết cháu có thể giành được thành tích như thế nào, nhưng thử thì chúng ta mới có thể biết được có thích hợp hay không.”
Đồng chí Chu Hoa nhìn cô: “Cháu vẫn còn rất trẻ, tương lai còn rất nhiều khả năng, nhân lúc bây giờ còn trẻ, hãy tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ hơn, có lẽ sẽ có rất nhiều bất ngờ cũng chưa biết chừng.”
Tâm trạng của Tô Thanh Hòa rất phức tạp, một mặt cô cũng hy vọng quốc gia lớn mạnh, thế nhưng một mặt khác, cô thật sự có hơi khó xử, cô chính là một ngụy học bá, không phải là hàng thật giá thật!
“Cháu sợ mình học không tốt…” Không phải sợ mà là chắc hẳn thật sự học không tốt.
Đồng chí Chu Hoa cười bảo: “Cháu nói như vậy lại không phải là bác sĩ Tô tự tin mà bác biết, cái này không có gì phải sợ hết, cứ thử trước xem sao, nếu như không học được, thì không học nữa, người trẻ tuổi, trước tiên đừng vội phủ nhận bản thân, phải thử mới biết được cháu ạ.”
“Thật sao ạ? Lỡ như, cháu nói lỡ như cháu học không tốt, cũng không sao chứ?”
“Ừ.” Đồng chí Chu Hoa gật đầu, cười nói: “Nếu như cháu thật sự không học được, thì bác cũng đâu thể nhét kiến thức vào trong đầu cháu được.”
Lần này Tô Thanh Hòa mới yên tâm: “Vậy được ạ, cháu sẽ thử xem sao, thủ trưởng, lần này cháu cũng không thể đảm bảo đâu.”
“Bác cũng không cần sự đảm bảo của cháu, cháu cứ coi như làm hài lòng sự tò mò của ông già này đi.”
Tô Thanh Hòa lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm.
Khi trở về nhà, đồng chí Chu Hoa lại cho người lái xe đưa cô về, lúc này mới phát hiện ra trong xe còn có một vài quyển sách vật lý, và một đống sách khiến người ta nhìn mà thấy rất áp lực.
“Thủ trưởng nói năm sau mới khai giảng, cô là sinh viên chuyển lớp, cho nên trước cứ đọc sách giáo khoa cho quen đi.” Trung tá chuyển lời.
Trong đầu Tô Thanh Hòa lập tức mờ mịt. Má ơi, cô đọc sách vật lý thật sự không nhớ nổi đâu.
Sau khi trở về nhà, người hộ tống ở trong xe chuyển sách vào nhà cho Tô Thanh Hòa. Cố Trường An nhìn thấy, cũng nhanh chóng đi qua giúp, nhưng khi nhìn thấy tên trên sách, lại thấy đầu óc choáng váng.
Thanh Miêu Nhi lại đọc sách gì đây?
Cao Tú Lan và mẹ Cố nhìn mà kinh hãi, Cao Tú Lan nói: “Thanh Miêu Nhi, con đã hiểu biết nhiều như vậy rồi, sao vẫn phải đọc sách nhiều như vậy nữa, ôi trời, mệt lắm con ơi.”
Mẹ Cố bảo: “Đúng đó, chúng ta đừng đọc sách nữa, từ từ nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Tô Thanh Hòa nói cô cũng muốn lắm chứ, nhưng cái này không đến lượt cô quyết định, sau khi tiễn những người khác đi xong, cô nhanh chóng vào nhà thu dọn đống sách này, nhưng có mẹ Cố, Cao Tú Lan, còn có cả Cố Trường An cùng nhau dọn dẹp, hoàn toàn không cần cô bỏ sức, cũng đã dọn gọn gàng ngăn nắp.
Cố Trường An thuận tay lật một quyển: “Thanh Miêu Nhi, những quyển sách này em đều đọc hiểu cả sao?” Rốt cuộc Thanh Miêu Nhi thông minh cỡ nào chứ?
“Em đọc không hiểu.” Tô Thanh Hòa thành thật đáp, sau đó thuận tay lôi một quyển sách ra lật xem. Thế nhưng sau khi lật vài trang, cô đột nhiên sững sờ, trong đầu dường như đang nhớ lại điều gì đó, sau đó lật qua lật lại xem.