Chương 599: Đoàn văn công 1
Để khiến người trong nhà yên tâm, Cố Trường An, Cao Tú Lan và mẹ Cố đều biết thân phận của chị Lưu Thất.
Nhìn bộ dáng chững chạc của chị Lưu Thất, trong lòng Cao Tú Lan cũng kiên định, vừa nhìn đã thấy đáng tin hơn hai đứa nhóc kia rồi: “Đồng chí à, sự an toàn của con gái nhà chúng tôi đều dựa vào các cô cả, con bé này nhát gan, sức yếu, cũng không biết đánh nhau, nếu như gặp phải chuyện gì, mong cô lượng thứ cho.”
Không biết đánh nhau sao? Khóe miệng của chị Lưu Thất giật giật.
Năm trước ngoại trừ Cố Trường An phải đi huấn luyện ở ngoài, thì Tô Thanh Hòa đều ở nhà, ngoài luyện bắn súng thì chính là đọc sách học hành.
Bởi vì mỗi ngày đều huấn luyện, cho nên thuật bắn súng của cô đột nhiên tăng mạnh, mười phát súng không nói là trúng hết toàn bộ, nhưng cũng có thể trúng sáu, bảy phát.
Về phần phương diện học vật lý, thì cô cũng đã đọc rất nhiều sách. Tuy rằng khác nghề như cách núi, nhưng trước đó rốt cuộc ngay cả y khoa khó như vậy mà cô còn học tốt được, nay gặp phải nan đề khó như vật lý học này, Tô Thanh Hòa cũng không cảm thấy khó khăn lắm.
Trước tiên ghi nhớ những kiến thức cơ bản một cách dần dần từng bước, rồi lý giải thấu hiểu, sau đó lại bắt đầu học những kiến thức khó hơn.
Cố Trường An chịu sự ảnh hưởng của cô, mỗi ngày trở về đều đọc sách cùng cô, vì để tiểu An Ninh cũng được dạy dỗ về lời nói và việc làm một cách mẫu mực, khi hai người đọc sách, cũng sẽ ôm đứa trẻ bên cạnh, để đứa trẻ cảm nhận bầu không khí học tập.
Tiểu An Ninh đã sắp ba tháng, đã đến cái tuổi có thể duỗi tay, nhưng đứa trẻ rất ngoan, được ôm trong lòng chỉ ngồi im lặng nhìn gương mặt cha mẹ mình.
Cố Trường An nhìn bộ dáng này của con gái, cảm thấy thấy hài lòng vô cùng, rất tốt, tự mình dạy con cũng không tệ lắm, đứa trẻ thật hiểu chuyện biết bao.
Thế nhưng rất nhanh, hai người đã phát hiện ra điều không thích hợp, sách còn chưa lật sang trang, thì đứa bé đã ngủ khò khò.
Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đưa mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đặt đứa bé lên giường, Cố Trường An nói: “Thanh Miêu Nhi, anh cảm thấy đứa nhỏ lười một chút cũng không sao, em cảm thấy thế nào?”
“Em cũng cảm thấy như vậy!” Tô Thanh Hòa tán đồng: “Chỉ cần lương thiện, thành thật, chính trực, còn những các khác đều không thành vấn đề.”
Cố Trường An vui vẻ nói: “Đúng vậy, cần cù hay không đâu quan trọng như vậy, chỉ cần con bé vui vẻ là được, cùng lắm thì anh nỗ lực kiếm tiền hơn nữa để nuôi con bé sau này.”
Tô Thanh Hòa nhìn anh với vẻ cảm động: “Trường An, anh thật đúng là một người cha tốt.” Cố Bảo Bối hạnh phúc hơn cô ở kiếp trước rất nhiều.
Hai người nhìn nhau mà cười, cầm sách rồi tiếp tục đọc, lại có thêm lý do để cố gắng hơn, để tương lai của con gái có thể trải qua cuộc sống lười biếng một cách quang minh chính đại.
Mãi cho đến năm mới, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng đọc xong khá nhiều sách giáo khoa vật lý đại học này.
Lễ mừng năm mới trong bộ đội cũng náo nhiệt, không chỉ bán nhiều khẩu phần ăn, mà còn có cả biểu diễn văn nghệ.
Người một nhà xong cơm giao thừa, liền đi xem buổi biểu diễn náo nhiệt.
Người nhà đều rất quý trọng khoảng thời gian năm mới này, dù sao thì đây chính là lần đầu tiên đón năm mới của tiểu An Ninh, hơn nữa năm sau, Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đều bận rộn, một người phải đi tới trường quân đội, còn một người phải đến trường đại học.
…
Người biểu diễn trên sân khấu đều là người trong đoàn văn công quân khu, với các loại vũ đạo và kịch vui khác nhau.
Đây là lần đầu tiên Cao Tú Lan và mẹ Cố được xem, nên vô cùng thích thú.
Tiểu An Ninh được Cố Trường An dùng áo khoác ngoài ôm trong lòng, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe, nhìn lên sân khấu một cách vô cùng vui sướng, khi nhìn đến hăng hái, còn duỗi tay vùng vẫy muốn giãy ra khỏi lòng cha, kết quả sức lực quá nhỏ, không thể thoát ra được, nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Tô Thanh Hòa nhìn con bé vui sướng như vậy, cười bảo: “Có phải sau này bé cưng của chúng ta cũng muốn đi đoàn văn công không?”
Đôi mắt của tiểu An Ninh nhìn mẹ mình, cũng không hiểu mẹ mình đang nói gì nữa, nhưng cảm thấy mình không thể thoát khỏi cái ôm của cha, vốn dĩ đã không vui vẻ rồi, nhưng lúc này thấy mẹ quan tâm mình, lại mếu máo, nhíu mày một cách tủi thân, bộ dáng sắp khóc.
Thấy phản ứng này của đứa trẻ, Tô Thanh Hòa lập tức bối rối, đứa trẻ này không phải đang cố ý thật đấy chứ, mình vừa kêu con bé làm gì cái, là con bé không vui, đúng là lười, những cũng không đến mức nhỏ như vậy đã biết cô nói gì rồi chứ.
Cố Trường An nhìn đứa nhỏ khóc, anh nhanh chóng dỗ dành, kết quả đứa nhỏ này lại nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Hòa với bộ dáng tủi thân.