Chương 600: Đoàn văn công 2
Con mình thì mình đau lòng, Tô Thanh Hòa nhanh chóng duỗi tay ôm con bé dỗ dành: “Ngoan ngoan ngoan nào, bé cưng nhà chúng ta không cần làm gì hết, cứ thoải mái ở nhà được không?”
Tiểu An Ninh được mẹ ôm trong lòng, nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Tô Thanh Hòa vừa cười vừa lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đứa trẻ này chắc chắn đang cố tình.
Cao Tú Lan và mẹ Cố đang xem biểu diễn trên sân khấu, khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, thời gian còn lại sẽ cho người bên dưới thể hiện tài nghệ.
Cao Tú Lan vừa nghe có thể lên sân khấu, lập tức giơ tay: “Để tôi, để tôi …”
Chính ủy trong đoàn văn công cười mời bà ấy lên, Cao Tú Lan đứng dậy, vui vẻ định rời đi.
Tô Thanh Hòa hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm gì thế?”
“Thì lên hát đấy, mẹ con lúc còn trẻ cũng là người hát hay nhất ở thôn chúng ta đấy nhé.”
Tô Thanh Hòa thầm nghĩ, cô thực sự chưa từng nghe qua chuyện này.
Trên sân khấu, đoàn văn công giúp chỉnh nhạc, tâm trạng của Cao Tú Lan sục sôi, cảm thấy mình sắp lập tức biến thành nhân vật chính rồi, thật tốt, cả đời này cũng chưa có khi nào nở mày nở mặt, và có nhiều người nhìn bà ấy đến vậy, quả nhiên đi theo con gái là đúng, nhìn ngắm thế gian lớn biết bao.
“Không có đảng Cộng Sản ta, thì không có đất nước… đảng Cộng Sản, vất vả vì nhân dân…”
Cao Tú Lan hát với tâm trạng kích động, hát rồi lại hát, nghĩ đến khi mình còn trẻ phải chịu khổ đó, khi ấy còn chưa giải phóng, đám quỷ Nhật chưa đi, cuộc sống của dân chúng không trải qua nổi, vẫn là sau khi trở thành khu giải phóng, thì cuộc sống của các bà mới tốt hơn hẳn.
Đại Căn đã nói, đảng Cộng Sản đánh đám quỷ Nhật, dẫn đường cho bọn họ, để bọn họ đi đánh quân Nhật, sau này chúng ta mới có thể sống tốt hơn được. Tuy rằng sau này Đại Căn đi rồi, quân Nhật cũng bị đuổi đi, trong thôn trở thành khu giải phóng, cuộc sống cũng tốt hơn hẳn. Một quả phụ như bà ấy, dẫn theo bốn đứa con sống sót, bây giờ còn sống tốt như vậy, lời Đại Căn nói là đúng.
Cao Tú Lan hát không thể so được với đoàn văn công chuyên nghiệp người ta, nhưng trong giọng hát của bà ấy lại mang theo vẻ kích động tận sâu trong mắt, cảm động mà lại chất phác, rất nhanh khiến quân nhân và người nhà ở bên dưới đều cảm động, cùng nhau hát lên.
Mẹ Cố long lanh nước mắt: “Bà thông gia hát hay quá.”
Tô Thanh Hòa cũng lau nước mắt, cả đời này của mẹ cô quả thực cũng không dễ dàng gì.
Cô ôm tiểu An Ninh trong lòng: “Sau này con lớn lên, cũng phải biết trước đây người lớn đã khổ biết bao nhiêu nhé.”
Cố Trường An ôm cô nói: “Sau này con chúng mình chắc chắn sẽ biết, sau này chúng ta sẽ dạy con bé không thể quên cội nguồn.”
Cao Tú Lan hát xong một bài, nước mắt rơi xuống, bên dưới vỗ tay nhiệt liệt, bà ấy lập tức lại sống lại, ôi trời, hát thật sảng khoái quá đi!
Đợi khi bà ấy bước xuống, Tô Thanh Hòa cười khen: “Mẹ ơi, mẹ hát thật sự rất hay đấy.”
“Bà thông gia, được lắm đó!” Mẹ Cố mang vẻ mặt tôn sùng, ngưỡng mộ không thôi, có kêu bà đi lên sân khấu lớn như vậy, bà cũng thực sự không dám lên.
“Bà thông gia, sao bà lại dám lên đó thế?”
Cao Tú Lan cười đáp: “Cái này có gì mà không dám, đều là người cả, có gì đâu mà phải sợ! Trước đây tôi ở trong công xã và trong thôn cũng thường mở họp cho người ta, đều là một đám đồng chí nữ vây quanh tôi, náo nhiệt lắm!”
Tô Thanh Hòa ở bên cạnh vui vẻ, tâm thái của mẹ mình cũng thật tốt.
Khi chương trình kết thúc và mọi người vừa định rời đi, thì chính ủy của đoàn văn công tìm tới Cao Tú Lan.
“Nữ đồng chí người nhà này, bà hát rất hay, nếu như huấn luyện thêm, chắc chắn có thể hát tốt hơn, không biết bà có muốn gia nhập vào đoàn văn công chúng tôi không?”
Tô Thanh Hòa lập tức nhìn mẹ mình, con gái còn chưa đi làm, mà lần này, mẹ ruột ngược lại sắp đi làm rồi.
Cao Tú Lan đáp: “Không được không được, tôi còn phải trông cháu nữa.”
Chính ủy cười đáp: “Cơ hội biểu diễn không nhiều lắm đâu, nhưng khi có tiết mục sẽ về thông báo cho bà biết, vừa rồi tôi nhìn bà hát, cảm thấy bà thân là lão đồng chí nông thôn mộc mạc, hát một vài bài ca thôn quê lại càng khiến người ta xúc động hơn.”
Mẹ Cố nhanh chóng nói: “Bà thông gia, bà mau đi đi, bà cứ làm việc của bà, cháu thì tôi trông cho, khi bà bận vẫn còn tôi cơ mà, bà hát dễ nghe lắm!”
Tô Thanh Hòa cũng khuyên: “Đúng đó mẹ ơi, mẹ muốn đi thì cứ đi, không cần lo lắng về đứa bé đâu.”
Cao Tú Lan đương nhiên muốn đi, nghĩ đến mình có thể biểu diễn cho người ta xem, cho nhiều người như vậy xem, tâm trạng lại thoải mái!
“Được!”
Chính ủy cười nói: “Vậy bình thường bà tới huấn luyện bên đoàn văn công nhiều vào nhé, mỗi lần biểu diễn, chúng tôi sẽ gửi tiền trợ cấp biểu diễn cho bà.”
Cao Tú Lan phất tay một cách hào phóng: “Không cần không cần, tôi chẳng cần gì hết, đây là nghĩa vụ lao động của tôi.”