Chương 605: Gặp mặt
Vừa nghe là sinh viên y học, tất cả đều có hơi do dự, những sinh viên lệch chuyên ngành này thường rất khó toàn tâm toàn ý với vật lý học, không cách nào một lòng một dạ được, đây là điều khiến các giáo sư có hơi không thích.
“Để tôi hướng dẫn cho.” Giáo sư Hứa đẩy kính mắt của mình.
Giáo sư Hứa đã hơn năm mươi, cũng đi du học về, thân là một vị nữ giáo sư vật lý, cũng tính là có chút danh tiếng ở Hoa Đại, chủ nhiệm Khưu cũng cảm thấy thích hợp, vừa vặn đồng chí nữ dẫn dắt đồng chí nữ cũng tiện lợi hơn.
Ông cười bảo: “Được, vậy bà Hứa quan tâm con bé nhé, bà Hứa, bà tự mình mở miệng, nên cũng phải hết lòng hết dạ đấy, đây chính là người lãnh đạo phía trên sắp xếp, là một thiên tài hiếm có đó.”
Mọi người gật đầu: “Đúng, là một thiên tài hiếm có.” Chẳng qua là về y học.
Giáo sư Hứa cười nói: “Sinh viên của tôi, tôi đều hết lòng hết dạ chỉ dạy.”
“Được, vậy lát nữa bà qua văn phòng tôi, tôi sẽ giao người cho bà.”
Nói xong ông quay người đi tìm Tô Thanh Hòa.
Giáo sư Hứa cầm giáo án của mình, rồi đi theo ra bên ngoài.
Có giáo sư hỏi: “Bà Hứa này, bà làm thế là tự tìm phiền phức cho mình đấy, trên tổ chức kêu cô ấy học là muốn xem thành tích, lỡ như dạy không ra thành tích gì, thì bà cũng sẽ khó xử.”
Giáo sư Hứa cười với vẻ mặt bình tĩnh: “Sợ cái gì chứ, không thấy khi Khưu đầu to nói đến vị sinh viên đó là mặt mày cũng hớn hở hay sao, một kẻ điên cuồng vì vật lý học như vậy mà lại trông như thế, vậy sinh viên có thể kém được sao? Học vật lý, thì khả năng quan sát cũng phải nâng cao.”
Sau khi nói xong, bà mỉm cười đi ra ngoài.
Lẽ nào bà có thể nói vừa rồi nhìn thấy ông Khưu nháy mắt ra hiệu với mình chắc?
Tô Thanh Hòa đợi đến buổi trưa, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người hướng dẫn tương lai của mình, nhìn qua là một giáo sư rất tài trí, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ vô cùng tao nhã, có thể nhìn ra được khi còn trẻ bà tuyệt đối là một người phụ nữ rất giỏi.
“Giáo sư Hứa, em nhất định sẽ theo cô học chăm chỉ!”
Giáo sư Hứa vừa cười nói: “Em đừng áp lực, con người này của tôi không có yêu cầu quá cao với sinh viên.”
Tô Thanh Hòa yên tâm rồi, tuy rằng cô có yêu cầu cao với mình, nhưng cũng không hy vọng giáo sư của mình là một giáo sư thích ép người học.
“Chúng ta tranh thủ nửa năm để hòa nhập và làm quen với kiến thức, cuối năm có thể đưa ra một chút thành tựu.”
“Thành tựu nhỏ này có tiêu chuẩn gì không ạ?” Tô Thanh Hòa tò mò hỏi.
“Ví dụ như sử dụng kiến thức vật lý làm ra ra một vật dụng thực tế gì đó, cũng để khảo sát một chút xem em thiên về lý luận hay nghiêng về thực hành, dù sao phương diện không giống nhau, cái này mới dễ quyết định em nên tiếp tục học ở phương diện nào.”
“…” Tô Thanh Hòa trợn tròn mắt há hốc mồm, không phải chứ, cho một năm làm ra vật dụng thực tế, cô học y còn có thể, vì dù sao cũng đều là hàng cải tiến, nhưng học vật lý làm sao mà phát minh ra được?
Giáo sư Hứa an ủi: “Đừng áp lực thế, yêu cầu của tôi với sinh viên không cao, em cứ cố hết sức làm là được, không làm ra được thì cũng chẳng sao, cùng lắm thì là học thêm một thời gian nữa, người khác học hai năm, em học bốn năm cũng được.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Sau khi rời khỏi văn phòng, chị Lưu Thất ở ngoài cửa vội vàng đi qua, hỏi: “Bác sĩ Tô, em sao thế?”
“Em cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt…” Tô Thanh Hòa thở dài một hơi.
Trong văn phòng, chủ nhiệm Khưu nói: “Có phải yêu cầu cao quá rồi không, dù sao cũng chưa tiếp xúc mà.”
Giáo sư Hứa ngạc nhiên nói: “Sử dụng động lực học làm chút mô hình nhỏ rất khó hay sao?”
Chủ nhiệm Khưu lập tức cười: “Vừa rồi tôi còn nghe nhầm, cho rằng bà muốn kết quả thực nghiệm cơ.”
“Sao có thể chứ, với một sinh viên mới học, tôi sẽ không yêu cầu như vậy, cứ từ từ mà học, học vật lý là một quá trình cần thời gian dài để học.”
…
Buổi trưa về nhà, cơm trưa đã làm xong, Tô Thanh Hòa bụng đói kêu vang, trước tiên cho con gái mình bú sữa, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Cao Tú Lan nhìn mà đau lòng vô cùng, vừa gắp đồ ăn cho cô vừa bảo: “Thanh Miêu Nhi ăn nhiều một chút, con gầy đi rồi.”
Mẹ Cố ôm đứa trẻ cũng mang vẻ mặt đau lòng, ngay cả tiểu An Ninh cũng mở to mắt, hé miệng, nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Sau khi ăn xong, Tô Thanh Hòa sờ bụng mình, thở dài một hơi đầy thoải mái, cô ôm con gái, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn: “Cố Bảo Bối, con thật may mắn, cha con nói không để con phải làm gì hết.”