Chương 606: Cùng nhau phấn đấu
Tiểu An Ninh nhìn mẹ mình nói chuyện với mình, lại lộ ra gương mặt tươi cười, con bé thích chơi với mẹ, vì trên người mẹ có cái ăn.
Tô Thanh Hòa hôn lên gương mặt con bé: “Mẹ phải cố gắng, để bé cưng của chúng ta khi còn trẻ có thể nhìn thấy những thứ mà trước kia mẹ đã nhìn thấy, mà không phải là đợi rất lâu sau này.”
Trẻ con rất nhanh đói, Tô Thanh Hòa vừa cho con bé uống sữa, vừa cầm sách giáo khoa đọc, những kiến thức này cô đã nhớ hết, thế nhưng vẫn tốn thời gian để lý giải, đầu của cô cũng không thể so được với những thiên tài thực sự đó, cùng lắm cũng chỉ là hàng nhái… nghĩ lại mà thấy xấu hổ.
Đợi đứa trẻ ngủ rồi, Tô Thanh Hòa giao con cho mẹ Cố, còn mình thì đến bệnh viện đi làm.
Nhìn Tô Thanh Hòa vất vả như vậy, Cao Tú Lan đứng ở cửa nhà lau nước mắt.
“Tôi biết con bé khổ, nhưng tôi lại không thể không cho con bé đi học, con bé có bản lĩnh này, đều làm nên đại sự cả.”
Mẹ Cố cũng nói: “Tôi cũng vậy, tôi cũng mong Trường An thoải mái một chút, còn muốn nuôi như con gái, kết quả bây giờ nó lại sống vất vả như vậy, tôi còn phải tự hào về nó, trước đây Trường An của chúng ta không thích đọc sách nhất, bây giờ cũng đã đi học rồi.”
Cao Tú Lan không đồng ý: “Nói bừa, sao con rể tôi có thể không thích đọc sách được chứ, ở trong nhà cùng đọc với Thanh Miêu Nhi rất hăng hái, bà thông gia, bà đừng cố tình bới lỗi.”
“…” Mẹ Cố không biết nói gì để chống đỡ, nói thật thì lại không tin, bỏ đi, Thanh Miêu Nhi tốt như vậy, sau này vẫn không thể nói Trường An không tốt, để bà thông gia ghét bỏ là không được.
Trong trường quân đội, Cố Trường An cũng nghiêm túc ôm vở ghi chép, khi ăn cơm còn vừa ăn vừa nhìn nội dung trên vở. Sau khi ăn cơm xong, anh thuận tiện tìm một chỗ ngồi xuống tiếp tục học, lực ghi nhớ của anh tốt, khả năng lý giải cũng không tệ, cứ bình tâm ngồi đọc, lại phát hiện ra khả năng tiếp nhận kiến thức của mình cũng được tính là khá tốt.
“Bạn học Cố Trường An, vẫn đang đọc sách sao?” Một người đàn ông lớn tuổi mặc quân trang nhìn anh.
Cố Trường An vừa nhìn, thấy là giáo viên của mình, anh nhanh chóng đứng dậy: “Chào thầy ạ.”
Thầy Lý Quốc Hoa đã từng là tham mưu trưởng chỉ huy kháng chiến chống Nhật, sau khi xây dựng đất nước, cũng là lãnh đạo của quân khu nào đó, nhưng trước mắt đã rút lui về tuyến hai để dạy học.
Lý Quốc Hoa cười hỏi: “Có chỗ nào khó hiểu không?”
“Em vẫn đang đọc ạ, chỗ không hiểu thì rất nhiều, thưa thầy, bằng cấp của em không cao, em cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều chỗ khuyết thiếu.” Cố Trường An vẫn rất hối hận vì ngày trước không chăm chỉ đi học, cơ bản kém thì chính là kém người khác, nghĩ lại Thanh Miêu Nhi nỗ lực học bao nhiêu, học tốt bao nhiêu, anh cảm thấy mình vẫn có không gian để nỗ lực, không thể kém Thanh Miêu Nhi quá xa.
Thanh Miêu Nhi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thì anh ít nhất cũng phải tốt nghiệp trường quân đội, cũng xem như là sinh viên đại học rồi.
Lý Quốc Hoa rất vui mừng khi nhìn thấy bộ dáng thản nhiên nói mình học không đủ này của Cố Trường An, hơn nữa còn rất khao khát học hành, thân là một quân nhân tiếp nhận giáo dục cao cấp, ông có thể dự đoán trước được, trong chiến trận tương lai, kiến thức sẽ càng lúc càng quan trọng, cái khác không nói, nhưng hiện nay những người đứng đầu chân chính trong quân đội đều có nền tảng văn hóa nhất định, có văn hóa thì mới có thể nhìn thấy đại cục được.
“Bạn học Trường An, trong văn phòng của tôi có rất nhiều sách, lát nữa em qua văn phòng tôi lấy đi, đọc nhiều sách thì em sẽ phát hiện ra bản thân mình trưởng thành rất nhanh.”
Lý Quốc Hoa cười nói, sau đó bước đi với vẻ ý vị xấu xa, ông rất mong chờ được thấy những lứa sĩ quan ưu tú trong tương lai.
Cố Trường An nhìn mấy quyển sách trong tay mình, nghĩ đến sách ở ký túc xá, rồi lại nghĩ đến giáo sư kêu anh đi lấy sách, lông mày nhướng lên theo bản năng. Trước đây có thế nào anh cũng không nghĩ đến có một ngày, vậy mà mình lại đọc nhiều sách như vậy?
Haiz, cũng không biết bây giờ có phải Thanh Miêu Nhi cũng đang đọc sách rất vất vả hay không, cô ấy còn phải cho con bú sữa, vất vả hơn mình nhiều, đúng rồi, Thanh Miêu Nhi còn phải đi làm nữa.
Cố Trường An vừa nghĩ đến những chuyện này là lại đau lòng, lập tức lại ngồi xuống đất bắt đầu đọc sách. Thanh Miêu Nhi cần thời gian đọc mà còn không có, anh có nhiều thời gian thì không thể lãng phí được.
Lúc này, Tô Thanh Hòa đang ở trong bệnh viện xem lịch khám bệnh, tự cô sắp xếp thời gian vẫn rất có quy tắc, khi học vật lý thì học vật lý, khi học y thì học y, tuyệt đối sẽ không chiếm dụng thời gian của đối phương, khi trời tối sẽ chia ra học.