Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 607 - Chương 607 - Ca Bệnh Khó

Chương 607 - Ca bệnh khó
Chương 607 - Ca bệnh khó

Chương 607: Ca bệnh khó

Chị Lưu Thất ở cửa văn phòng nhìn vào trong, sau đó khẽ lắc đầu, không dễ dàng, không dễ dàng, trước đây cô ta cảm thấy công việc của mình không dễ dàng, nhưng bây giờ nhìn thấy bác sĩ Tô như vậy, thấy còn không nhẹ nhàng bằng công việc của cô ta, chẳng trách tổ chức lại coi trọng bác sĩ Tô như vậy.

Trong văn phòng đang yên tĩnh, đột nhiên có một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền tới, chị Lưu Thất nhìn người tới theo bản năng, thấy là một y tá nhỏ nhưng cũng không thiếu cảnh giác, mà nhìn chằm chằm.

Y tá nhỏ vội vàng nói: “Bác sĩ Tần, bệnh nhân ở phòng 0219 cứ ồn ào mãi.”

Tất cả mọi người lập tức nhìn cô ta, ngay cả Tô Thanh Hòa cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn.

Bác sĩ Tần đứng dậy, bảo: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Y tá nhỏ đáp: “Vẫn là đau đầu.”

Bác sĩ Tần nhanh chóng bước ra ngoài.

Những người khác cũng chẳng thấy kỳ quái mà tiếp tục làm việc, Tô Thanh Hòa tò mò hỏi: “Người bệnh của bác sĩ Tần làm sao thế?”

Bác sĩ Tiêu đáp: “Trong đầu hình như có thứ gì đó, bản thân cũng không nhớ rõ được là thứ gì, thi thoảng sẽ đau đầu một cái, sau khi dùng thiết bị kiểm tra cũng không thấy có vấn đề gì.”

Tô Thanh Hòa hỏi: “Không phẫu thuật sao?”

“Cái này phải xác định được vấn đề trong đầu thì mới có thể phẫu thuật, gần đây chúng ta đang liên lạc với bên thiết bị, nước ngoài phong tỏa, nên có rất nhiều thiết bị điều trị tốt, chúng ta không thể mua được.”

Nói đến những chuyện này, mọi người đều có hơi xúc động.

Tô Thanh Hòa thở dài, thời điểm này cũng chính là những năm khó khăn nhất từ khi xây dựng quốc gia cho đến nay, bên ngoài bị người xa lánh cô lập, bên trong thì vật tư thiếu thốn, phải chân chính dựa vào nỗ lực của cả nước từ trên xuống dưới mới có thể từ từ bước ra được, cũng chẳng trách lão đồng chí cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, kêu cô đi học vật lý, đây là sợ nghèo.

Cô đột nhiên nhớ tới trước kia hệ thống từng nói, thiết bị điều trị và vật lý cũng có chút liên quan, trong đầu hỏi hệ thống: “Vậy tôi học tốt vật lý, thì có thể nghiên cứu phát minh ra thiết bị điều trị được không?”

“Có thể, ký chủ.”

Có được câu trả lời khẳng định, Tô Thanh Hòa lập tức phấn chấn tinh thần.

“Nhưng kiến thức mà ký chủ cần học có thể sẽ khá nhiều, dù sao thì loại thiết bị trị bệnh không chỉ cần kiến thức vật lý, mà còn cần sự hỗ trợ của những kiến thức khác như tài liệu học, thiết kế cơ giới học, cái nào cũng không thể thiếu, đề nghị ký chủ hiểu kiến thức liên quan trước.”

“…” Tô Thanh Hòa đột nhiên phát hiện ra, con đường này dường như có hơi quá rộng.

Cô đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Chị Lưu Thất thấy cô đi ra, chạy nhanh theo: “Bác sĩ Tô, em đi đâu thế?”

“Đi thăm bệnh nhân của bác sĩ Tần.”

Dù sao cô cũng cảm thấy đợi cô thiết kế ra được thiết bị điều trị, thì đoán chừng người bệnh đã đợi đến bạc tóc luôn rồi. Ôi, sao vị giáo viên đó của cô lại có niềm tin về cô như thế chứ, cho rằng cô có thể nghiên cứu phát minh ra vật dụng thực tế, mà đến bản thân cô còn không sự tự tin này…

Người bệnh do bác sĩ Tần phụ trách này, là một nữ đồng chí tầm mười lăm, mười sáu tuổi, bệnh đau đầu này đã kéo dài nhiều năm, trước đó đều điều trị phía bên bệnh viện thủ đô, nhưng vẫn luôn không có hiệu quả, nên mới tới bên bệnh viện quân khu. Trước đó cô bé đều ở khoa não, sau đó phía bên khoa não cảm thấy phải bắt tay vào phẫu thuật, nên lại chuyển sang bên khoa ngoại.

Tô Thanh Hòa nhìn thấy người bệnh này ôm đầu, lăn lộn ở trên giường với vẻ đau đớn, thì rùng mình một cái, thế này phải đau cỡ nào?

Bác sĩ Tần tiêm thuốc giảm đau và thuốc an thần vào, lúc này người bệnh mới yên tĩnh lại, nhưng cũng chỉ là dịu đi mà thôi, trên thực tế vẫn còn đau đến chảy nước mắt.

“Bác sĩ, tôi cầu xin ông hãy cứu con gái tôi với, bây giờ con bé càng lúc càng đau, bác sĩ, các ông nhất định phải cứu con bé.” Một người phụ nữ trung niên bên cạnh giường lau nước mắt, nói lời cầu xin.

Bác sĩ Tần an ủi: “Bà yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.” Rồi ông lại nói với Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô, trước đây cô đã từng làm phẫu thuật mở hộp sọ, có thể nhìn ra được khả năng là vì nguyên nhân gì không?”

Tô Thanh Hòa nhìn thật cẩn thận: “Xem tình hình cơ thể của con bé thì không giống bệnh ở các cơ quan cơ thể, nhưng đau đầu như vậy, thật sự không thể nhìn ra được, trước đây những người bệnh mà tôi phụ trách đều là trong đầu có vật lạ sau khi trúng đạn, nhưng một cô gái nhỏ như em ấy, cũng không có khả năng trúng đạn được, bản thân con bé cũng không nhớ được gì sao?”

Mẹ của người bệnh khóc trả lời: “Con gái nhà chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều nuôi rất cẩn thận, đến ngã cũng chưa ngã được mấy lần.”

Bình Luận (0)
Comment