Chương 612: Đặc cách
Ông nhìn Tô Thanh Hòa với tâm trạng kích động: “Tiểu Tô à, nếu cháu đã có hạng mục nghiên cứu, vậy đợt này cháu cứ chuyên tâm nghiên cứu cái đó là được, phía bên bệnh viện cháu có thể không cần qua nữa, dù sao thì cháu cũng đang tiến hành nghiên cứu mà.”
Tô Thanh Hòa không ngờ còn có thể có được loại đãi ngộ này: “Chủ nhiệm, sẽ không gây phiền phức cho bác chứ ạ.”
“Không phiền phức! Nếu như cháu thật sự có thể nghiên cứu ra được thiết bị đấy, vậy bác cho cháu nghỉ phép dài hạn cũng được… chuyện này không ổn lắm nhỉ, cháu là nhân tài, nghỉ phép thì đáng tiếc quá, bác sẽ gửi thư xin phúc lợi cho cháu.”
Tô Thanh Hòa kích động nói: “Chủ niệm, cháu không cần gì hết đâu, tổ chức ủng hộ công việc và học tập của cháu như thế, cháu đã vô cùng biết ơn, bây giờ việc cháu muốn làm nhất là nhanh chóng có thành tựu, rồi trở về báo cáo với tổ chức.”
Có sự cho phép của chủ nhiệm Khương, Tô Thanh Hòa quyết định dồn hết sức lực đặt vào phương diện máy chụp cắt lớp, không thể để mọi người thất vọng về cô được.
Buổi tối cho con uống sữa rồi ngủ, cô bắt đầu ở trong phòng thí nghiệm của mình làm thí nghiệm. Có đối chiếu với vật thực tế, nên khi cô làm thí nghiệm cũng có mục tiêu, Tô Thanh Hòa phân tích vấn đề kỹ thuật của thiết bị trước, cùng toàn bộ nguyên lý vật lý học cần dùng đến ở bên trong, đây là bộ phận trung tâm của toàn bộ chiếc máy.
Những phương diện linh kiện khác, có thể tìm vật phẩm thay thế, nên cô cũng không tốn thời gian nghiên cứu phát minh ra.
Dù sao thì ở thời đại này cũng không chỉ có mình cô làm nghiên cứu, mà còn có rất nhiều nhân vật ưu tú khác, cô tin chỉ cần mình có thể nghiên cứu phát minh ra một khung căn bản, thì những người ưu tú kia có thể tạo ra một bước nhảy vọt về chất từ trên cơ bản đó, chỉ cần kỹ thuật trung tâm không có vấn đề gì, những phương diện linh kiện khác, hiển nhiên sẽ có người khác trở về hoàn thiện nó đến mức không thể hoàn thiện hơn.
Buổi tối cô ngủ muộn, sáng ngày hôm sau, cô lại dậy đi học, trước khi đi còn cho con bú sữa một lần.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan nhìn mà đau lòng không thôi. Thế nhưng biết Tô Thanh Hòa đang làm chuyện lớn có thể cứu được rất nhiều người, nên cũng không thể nói ra được những lời gì không hay.
Quốc gia có thể phân cho bọn họ một căn nhà tốt như vậy, mỗi tháng còn có phát suất ăn, nên làm sao có thể ăn cơm miễn phí được, có thế nào cũng phải làm ra chút thành tựu, muốn trách cũng chỉ trách mình thân là trưởng bối lại không có năng lực đi làm thay việc của hai đứa nhỏ, không có cách nào san sẻ cho chúng, điều duy nhất có thể chia sẻ là chăm sóc đứa nhỏ.
Cao Tú Lan ôm cháu gái ngoại mình, bảo: “Cục cưng à, lớn lên cháu cũng phải hiếu thuận với cha mẹ cháu đấy, đây đều là vì cháu cả.”
Tiểu An Ninh cười ha ha với bà ngoại mình, con bé thích nhất là nói chuyện với bà ngoại. Cao Tú Lan nhìn biểu hiện của đứa trẻ, vô cùng hài lòng: “Hãy giống như mẹ cháu, là một người hiếu thuận.”
Mẹ Cố nói: “Trường An nhà chúng ta thực ra cũng hiếu thuận mà.”
“Đúng, đều hiếu thuận cả, đứa trẻ này đều học cái tốt của cha mẹ nó.”
Tô Thanh Hòa đến trường học, giáo sư Hứa thông báo với cô, sau này cô có thể dùng phòng thí nghiệm. Đôi mắt của cô sáng ngời đầy hưng phấn, cảm thấy vận may của mình quá tốt.
Chủ nhiệm Khương cũng ủng hộ nghiên cứu của cô, để cô có nhiều thời gian đi làm thí nghiệm hơn, rồi bên này lại có phòng thí nghiệm, cô hạ quyết tâm, thời gian ban ngày sẽ ở trường làm nghiên cứu, còn buổi tối thì dùng phòng nghiên cứu của mình, cùng tiến hành đồng bộ, chia ra sử dụng tài nguyên.
Sau khi kết thúc bài học buổi sáng, Tô Thanh Hòa về nhà ăn cơm, cho con bú sữa, rồi lại bận rộn đi tới trường học, làm việc ở phòng thí nghiệm.
Tối hôm qua đã có một chút tiến triển, hiện tại cô chỉ cần làm tiếp là được.
Chị Lưu Thất bôn ba cùng cô đi rồi về, nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của cô, trong lòng vô cùng cảm động. Bác sĩ Tô đúng là một lòng vì tổ quốc, vì nhân dân, bảo vệ người như vậy, là vinh hạnh của mình.
Tuy rằng vị này vẻ ngoài cũng không phải rất cần cô ta bảo vệ, nhưng chị Lưu Thất thầm nghĩ, tốt xấu gì cô ta cũng biết bắn súng, về phương diện này vẫn dùng được đấy chứ.
Trong bệnh viện, giáo sư Hùng nghe nói Tô Thanh Hòa dứt khoát không tới bệnh viện nữa, bèn trực tiếp đi tìm chủ nhiệm Khương bàn bạc.
“Tiểu Tô là một nhân tài đấy.” Giáo sư Hùng kích động nói: “Về mặt y học của chúng ta, vất vả lắm mới gặp được một nhân tài như thế, con bé còn trẻ như vậy nữa, thành tựu trong tương lai cũng không thể đo lường được.”
Chủ nhiệm Khương đáp một cách ung dung: “Biết rồi biết rồi, không ai hiểu tài hoa của tiểu Tô hơn tôi đâu, yên tâm đi, tôi làm là có nguyên nhân cả, bây giờ việc mà con bé đang làm, tương lai sẽ có thành tựu không nhỏ trong lịch sử y học.”