Chương 611: Viết đơn
Giáo sư Hứa lại quan sát nghiêm túc một lần nữa, sau khi nhìn ra cô không phải đang nói đùa, bà hít một hơi, nghiêm túc bảo: “Muốn sử dụng phòng thí nghiệm, nhất định phải có chuyên đề nghiên cứu của mình. Như vậy đi, em trình một đơn xin, viết rõ ràng hạng mục nghiên cứu của em, thời gian ở trường em đều có thể sử dụng nó, nếu như hạng mục nghiên cứu của em được thông qua, thì trường học sẽ cung cấp những nguyên liệu cần để nghiên cứu.”
Tô Thanh Hòa lập tức hưng phấn, lại tiết kiệm được một khoản: “Em cảm ơn cô.”
Tô Thanh Hòa cũng không chậm trễ, buổi trưa cô gọi điện cho bên bệnh viện kêu người nói với đám người Cao Tú Lan một tiếng, rằng cô sẽ ăn cơm bên trường học, sau đó sử dụng thời gian nghỉ trưa của mình để viết một thư xin nghiên cứu gửi lên trên, sau khi giao cho giáo sư Hứa, cô mới nhanh chóng đi làm bên bệnh viện.
Đợi Tô Thanh Hòa đi rồi, giáo sư Hứa đọc thư xin nghiên cứu mà Tô Thanh Hòa trình lên thật cẩn thận, cảm thấy có hơi hoa mắt.
“Hoặc là mình không bình thường, hoặc là em ấy không bình thường.”
Giáo sư Hứa đứng dậy, nhanh chóng đi tìm chủ nhiệm Khưu trong khoa.
Chủ nhiệm Khưu nhìn thư xin, suýt chút nữa thì sặc nước trà.
Giáo sư Hứa ở bên cạnh nói với vẻ mặt không thay đổi: “Vừa rồi tôi cũng suýt nữa có phản ứng này, Khưu đầu to, ông nói xem, không phải con bé đang làm loạn chứ?”
“Đọc qua đơn xin này, tôi thấy không giống.” Chủ nhiệm Khưu đứng dậy, thong thả bước ra ngoài, càng đi càng hưng phấn.
“Tôi cảm thấy có thể để con bé thử xem, có lẽ thật sự giống như đại thủ trưởng đã nói, sinh viên này không chỉ có năng lực học y thuật mạnh, mà những phương diện khác cũng thế, hiện tại chúng ta đã thành công khai phá thiên phú vật lý học của con bé, bà Hứa, sinh viên này của bà chuẩn bị sắp có thành tựu tuyệt vời rồi đấy.”
…
Buổi chiều, công việc trong bệnh viện cũng không nhiều, chủ nhiệm Khương còn đặc biệt qua quan tâm vấn đề công tác của Tô Thanh Hòa.
“Gần đây cháu thích ứng như thế nào rồi, có cần cung cấp sự hỗ trợ gì từ trên tổ chức không?”
Tô Thanh Hòa vui vẻ đáp: “Chủ nhiệm Khương, cháu cảm thấy rất tốt ạ, mọi người đều rất quan tâm cháu, về mặt công việc và sinh hoạt đều không có khó khăn gì lớn hết.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Chủ nhiệm Khương gật đầu cười, sau đó lại có vẻ do dự một lúc, muốn nói lại thôi.
Tô Thanh Hòa thấy ông như vậy, tò mò hỏi: “Chủ nhiệm, có phải có nhiệm vụ gì cần sắp xếp không ạ?”
“Chuyện là như thế này, bác nghe lão Hùng nói, khi cháu ở bên Tây Nam, mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, sau khi tới bên này cũng chưa từng tới phòng thí nghiệm, cho nên bác tò mò hỏi, xem liệu về phương diện công việc có phải có hơi không được thuận lợi hay không?”
Chủ nhiệm Khương hỏi với vẻ ẩn ý.
Không còn cách nào khác, trong lòng ông rất lo âu, mắt thấy tiểu Tô đi học vật lý, gạt bệnh viện này qua một bên, một hạt giống tốt như vậy cứ để lỡ như thế, khiến ông nghĩ thôi cũng đau lòng rồi.
Một mặt khác, ông cũng lo lắng Tô Thanh Hòa thật sự bị khoa vật lý cướp mất, vậy sau này lĩnh vực y học lại ít đi nhân tài, nên nhất định phải thăm dò ý tứ của cô.
Tô Thanh Hòa nghe thấy ông quan tâm đến chuyện này, biết trong lòng chủ nhiệm Khương đoán chừng đang hy vọng cô có thể giống như ở bên Tây Nam, chăm chỉ nghiên cứu thuốc mới. Cô ngược lại cũng muốn, nhưng hiện tại nhiệm vụ học hành nặng nề, thật sự không có cách nào lập tức theo kịp được.
“Chủ nhiệm, chuyện là thế này, gần đây bên khoa vật lý có sắp xếp nhiệm vụ nghiên cứu, cháu định làm xong việc bên đó, rồi lại từ từ nghiên cứu thuốc, hơn nữa nhiệm vụ nghiên cứu này của cháu cũng rất có sự hỗ trợ đối với y học.”
Tô Thanh Hòa nói đơn giản đề mục nghiên cứu của mình cho ông nghe.
Chủ nhiệm Khương sững sờ một lúc: “Tiểu Tô, cháu thật sự muốn nghiên cứu cái này sao?” Ông không nghe lầm đấy chứ, tiểu Tô mới đi học vật lý, mà đã chuẩn bị nghiên cứu ra thiết bị này rồi sao?
Tô Thanh Hòa gật đầu, nghiêm túc đáp: “Thật đó chủ nhiệm, bây giờ rất nhiều bệnh viện đều cần cái này, chủ yếu là ngày đó cháu nhìn thấy người bệnh kia của bác sĩ Tần, cho đến hiện tại vẫn chưa thể tìm ra được nguyên nhân bệnh, cứ bị cơn đau hành hạ mãi, nên cháu cảm thấy loại thiết bị này rất cần thiết.”
Chủ nhiệm Khương: “…” Bởi vì nhìn thấy người bệnh bị cơn đau hành hạ, cho nên mới đi nghiên cứu thiết bị chữa bệnh…
Ông nhớ ra tin đồn về Tô Thanh Hòa khi ở Tây Nam ngày trước, mỗi lần gặp phải nguyên nhân bệnh không giải quyết được, cô đều sẽ nghiên cứu ra thuốc tương ứng, hoặc là dùng phương pháp phẫu thuật liên quan.
Chủ nhiệm Khương cảm thấy mình sống hơn nửa đời người như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy người nào có năng lực như thế, rốt cuộc tiểu Tô có gì không làm được không?