Chương 616: Dị vật
“Vậy nguy hiểm lớn không?” Mẹ ruột của đứa trẻ lo lắng hỏi: “Cha con bé đang ở bên ngoài, bây giờ vẫn chưa biết tin tức, chuyện lớn như vậy tôi còn phải thương lượng với anh ấy.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Nguy hiểm của phẫu thuật mở hộp sọ sẽ lớn hơn, tôi chỉ nắm chắc bảy mươi phần trăm thôi.”
Nghe thấy Tô Thanh Hòa nói ra con số này, mẹ của đứa trẻ kinh hồn bạt vía, chỉ có bảy mươi phần trăm thôi, có nghĩa con mình còn ba mươi phần trăm khả năng sẽ rời khỏi mình.
“Vẫn là câu nói đó, tôi đề nghị làm phẫu thuật, đây là hy vọng cuối cùng.”
Thân là bác sĩ, Tô Thanh Hòa cũng không tiện nói quá nhiều, sau khi bàn xong chuyện, cô đề nghị mẹ của cô bé hãy bàn bạc xong chuyện này với cha cô bé một cách nhanh nhất có thể, rồi còn quyết định thời gian làm phẫu thuật.
Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, Tô Thanh Hòa nhanh chóng đi tìm chủ nhiệm Khương, xin được sử dụng thuốc tách trong phẫu thuật mà cô đã nghiên cứu trước đó.
Thời gian dài như vậy, thuốc này đã được thí nghiệm lâm sàng xong xuôi, chỉ là vẫn chưa được phổ biến rộng rãi.
Chủ nhiệm Khương nghiêm túc hỏi: “Tiểu Tô, ca phẫu thuật này, cháu thật sự có nắm chắc không? Mở hộp sọ cũng không phải là nói đùa, hơn nữa thứ ở trong đó rất có khả năng đã tồn tại suốt một thời gian dài rồi, còn khó giải quyết hơn hơn cả bệnh tình của đồng chí Chu Hoa.”
Bây giờ ông có hai mối lo, phẫu thuật quá khó, nếu như thất bại, người bệnh trẻ tuổi như vậy sẽ ra đi, đồng thời nếu như Tô Thanh Hòa vẫn luôn rất thuận lợi gặp phải thất bại này, sẽ có khả năng không gượng dậy nổi. Dù sao thì cô cũng còn trẻ tuổi, trải nghiệm quá ít.
Tô Thanh Hòa cũng đáp với vẻ nghiêm túc: “Nếu có thể sử dụng thuốc, thì cháu có thể chắc chắn thêm hai mươi phần trăm, chủ nhiệm, cháu là bác sĩ, biết người bệnh mắc bệnh, thì cháu phải cứu cô bé, cho dù có khó đến mấy thì cháu cũng phải nghĩ cách.”
“Được rồi, thuốc có thể xin, gần đây cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng tốt tinh thần để làm đại phẫu.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, nhưng cô cũng không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi về nhà, cô đóng cửa tiến vào trong phòng phẫu thuật, bắt đầu chọn người bệnh giống như vậy để tiến hành phẫu thuật.
Cô tưởng tượng ra vài loại tình huống, có khả năng là có giun, có khả năng là bệnh về thần kinh, còn có một loại khả năng là ngoại vật tiến vào.
Sau đó cô thông qua ba loại khả năng này, chọn người bệnh rồi tiến hành thực nghiệm, cho dù là kiểu bệnh nhân nào thì cô cũng đều làm phẫu thuật đến vài lần để gia tăng độ thành thạo của mình đối với phẫu thuật.
Qua ba ngày, phía bên người nhà đứa bé cũng đồng ý làm phẫu thuật, cha đứa bé còn đặc biệt từ nơi khác trở về thăm con mình.
Cô bé ôm cha mình: “Con muốn chữa bệnh, cha mẹ, con đau lắm, con muốn chữa bệnh, chữa khỏi con sẽ không đau nữa, nếu như chữa không khỏi thì cứ để con chết đi, con không muốn đau thêm nữa.”
Tô Thanh Hòa cũng là một người mẹ, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng khó chịu đến không thở nổi, cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh rồi đứng ở bên ngoài.
Cô đang nghĩ chính mình cũng không nỡ để Tiểu An Ninh bị đau đớn gì.
Đợi cha mẹ của đứa bé ra ngoài, cô nói: “Xin anh chị hãy yên tâm, tôi sẽ dùng hết sức lớn nhất của mình để chữa bệnh cho con bé.”
Mẹ của đứa trẻ ôm mặt bật khóc.
Vào ngày phẫu thuật, bác sĩ Tần cũng đi theo, tiến vào trong phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, Tô Thanh Hòa lôi kim châm cứu ra để giảm bớt đau đớn cho đứa bé, sau đó bắt đầu phẫu thuật.
Mấy lần cô đều làm ở bệnh viện quân khu, loại thủ thuật này cũng là đại phẫu, nên các y tá ở bên trong phòng đều có vài phần khẩn trương.
Trước đó, Tô Thanh Hòa đã làm phẫu thuật như vậy rất nhiều lần rồi, mấy ngày này cô cũng luôn luyện tập, cho nên vẫn xem như bình tĩnh.
Bác sĩ Tần nhìn thái độ của cô, trong lòng biết rõ tại sao chủ nhiệm Khương lại coi trọng cô như vậy, thậm chí còn gọi cô là Định Hải Thần Châm ở khoa ngoại.
Sau khi mở hộp sọ, Tô Thanh Hòa dựa theo vị trí mà máy chụp cắt lớp đưa ra để tìm kiếm vật lạ trong đầu cô bé, sau khi nhìn thấy dị vật, cô sử dụng thuốc tách lớp, để khiến vật lạ tách khỏi trong đầu, sau đó mới cầm cái kìm, kéo dị vật ra, trong nháy mắt nhìn thấy dị vật, đôi mắt của Tô Thanh Hòa trừng to.
Những người khác cũng trừng to mắt.
Tô Thanh Hòa cố nén sự chấn động và cơn tức giận trong lòng, hít một hơi, sau đó tiếp tục làm phẫu thuật.
Sau khi đại phẫu hoàn thành, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi đầy đầu, thế nhưng nhìn thấy thứ được đặt trong khay phẫu thuật kia, sau lưng đều phát lạnh.