Chương 617: Mê tín dị đoan 1
Trước đó, chẳng ai ngờ được trong đầu người bệnh này lại có một cây kim, hơn nữa nhìn cây kim này, có khả năng cũng đã được vài năm rồi.
Bản thân đứa trẻ không có khả năng tự nhét cây kim vào đầu mình, mà chỉ có một khả năng là do người lớn nhét vào.
Đợi khi người bệnh được đẩy ra khỏi phòng, Tô Thanh Hòa nhận được phần thưởng mười nghìn tinh tệ của hệ thống, nhưng cho dù như vậy, bây giờ cô cũng không vui vẻ nổi, mà vẫn mang vẻ mặt nặng nề.
Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, cha mẹ của đứa bé vẫn luôn đợi ở bên ngoài, đều mang vẻ mặt đau đớn: “Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”
Mẹ của đứa trẻ gấp đến muốn khóc.
Tô Thanh Hòa thở dài: “Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng có chuyện này tôi phải bàn với anh chị.”
Cha mẹ của đứa trẻ vừa mới thả lỏng một chút, nhưng nghe thấy cô nghiêm túc như vậy, trái tim lại treo lên.
Tô Thanh Hòa nói: “Đi đến văn phòng nói chuyện.”
Vào trong văn phòng, cha mẹ đứa bé nhìn thấy kim khâu đặt trên khay.
Bác sĩ Tần tức giận nói: “Đây chính là thứ lấy ra từ trong đầu con các người đấy!”
Nhìn thấy thứ trên khay, sắc mặt của hai vợ chồng đều trắng bệch, mẹ của đứa trẻ chỉ vào khay, nói: “Sao trong đầu con chúng tôi lại có thứ này chứ?”
“Chuyện này phải hỏi hai người mới đúng, có thể cô phải tìm hiểu một vài chuyện liên quan đến đứa trẻ, một đứa trẻ nhỏ như vậy, ai lại ra tay với con bé như thế chứ?”
Tô Thanh Hòa nghiêm túc nói, người có thể nhét kim vào đầu đứa bé, chắc chắn là người quen.
“Rốt cuộc là ai muốn hại Mai Mai của tôi?” Mẹ ruột đứa trẻ ôm mặt gào khóc.
Cha của đứa trẻ mang vẻ mặt tức giận: “Tôi nhất định phải tìm ra người đó!”
Mẹ ruột đứa trẻ lau nước mắt: “Bác sĩ, bây giờ chúng tôi có thể đi thăm con gái mình được không?”
Tô Thanh Hòa gật đầu, đáp: “Có thể, với tình hình hiện tại của con bé, tôi kiến nghị đừng nói cho con bé biết sự thật, tránh tạo thành bóng ma tâm lý cho con bé, trước cứ để con bé tĩnh dưỡng cho tốt đã.”
Hai người gật đầu, chuyện này bọn họ cũng không dám nói cho đứa bé, bằng không sẽ dọa người cỡ nào, thậm chí ngay cả chuyện trong đầu đứa trẻ có vật lạ, cũng không nói cho cô bé biết, mà chỉ nói là chữa bệnh.
Đợi sau khi hai người rời đi, bác sĩ Tần thở dài, bảo: “Tiểu Tô à, cũng may cô làm ra thiết bị này, bằng không cả đời đứa bé này cũng không cách nào biết trong đầu mình lại bị người ta nhét đồ vào, cô nói xem, chuyện này thiếu đạo đức biết bao.”
Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng rất xúc động, nếu như trình độ khoa học có thể cao hơn một chút, thì có thể sớm phát hiện ra được những vấn đề này rồi, cô vẫn phải nỗ lực học kiến thức khoa học để phát minh ra nhiều thứ có lợi cho nước, cho dân hơn.
Vào buổi chiều, bà ngoại đứa trẻ tới bệnh viện. Bà cụ đã lớn tuổi, đi đường cũng run rẩy, nhưng biết cháu gái ngoại của mình bị bệnh, bà cụ vẫn cố tình từ quê lên đây.
Biết Tô Thanh Hòa đã cứu cháu ngoan của mình, bà cụ vô cùng cảm kích, còn định nhét trứng gà cho cô.
“Bác ơi không cần, không cần đâu, đây đều là chuyện mà người làm bác sĩ như chúng cháu nên làm thôi.”
Bà cụ cười híp mắt: “Các cô đúng thật là người tốt, nhà chúng tôi gặp được quý nhân đây mà, đây là do cháu ngoan nhà tôi có phúc khí, cô chính là quý nhân của con bé.”
Tô Thanh Hòa nghe được, cũng có hơi ngại ngùng: “Bác gái, không phải như bác nghĩ đâu, chữa bệnh cứu người là chuyện mà bác sĩ chúng cháu nên làm.”
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa, bác sĩ Tô người ta còn trẻ tuổi, da mặt mỏng lắm, sau này Mai Mai khỏe lên, rồi lại kêu Mai Mai tới cảm ơn bác sĩ Tô.” Mẹ đứa trẻ khuyên nhủ.
Lúc này bà cụ mới nói: “Đúng đúng đúng, nên là như thế, Mai Mai nhà chúng ta phải tự mình tới, đúng rồi, bệnh của Mai Mai thế nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Mẹ đứa trẻ đáp: “Mẹ à, con còn định hỏi mẹ đây này, trước đây, thời gian Mai Mai ở với mẹ khá nhiều, có người nào lạ tiếp xúc với con bé không?”
“Cái đó chắc chắn không có, con có một đứa con cưng như vậy, mẹ còn có thể cho người ngoài lại gần con bé được sao?” Bà cụ khẳng định.
Mẹ và cha đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau.
Bà cụ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, là có người hại Mai Mai nhà chúng ta ư?”
“Mẹ ơi, bác sĩ Tô lôi ra được một cây kim từ trong đầu của Mai Mai nhà chúng ta, nó đã ở đấy rất nhiều năm rồi.”
“Cái gì?” Bà cụ hô lên một tiếng.
Tô Thanh Hòa lo lắng bà ta chịu đả kích, đang định an ủi, thì nghe thấy bà cụ vội vàng nói: “Sao có thể lôi ra được chứ, không thể lôi ra, cái đó để trấn tiểu quỷ, không thể lấy ra được đâu con ơi.”
Tô Thanh Hòa: “…”