Chương 618: Mê tín dị đoan 2
Cha mẹ đứa trẻ đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Những người khác trong văn phòng cũng đều nhìn bà cụ với vẻ chết lặng.
Bà cụ này có ý gì đây?
Bà cụ nói: “Sao các người có thể lấy ra được chứ, xong rồi, Mai Mai nhà chúng ta xong rồi, phải làm sao đây?”
Tô Thanh Hòa nuốt nước bọt: “Bác gái, bác đang nói thế, bác cũng biết chuyện trong đầu Mai Mai có kim sao?”
“Chứ còn gì nữa, cái đó là tôi để vào mà.” Bà cụ đáp.
“…” Tô Thanh Hòa trừng to hai mắt.
Cha mẹ đứa trẻ cũng mang vẻ mặt khó tin.
Mẹ đứa bé sợ hãi hỏi: “Mẹ à, là mẹ sao? Là mẹ đã đặt đồ vào trong đầu Mai Mai sao? Tại sao mẹ lại để đồ vào trong đầu con bé hả?”
“Sao thế, trước đây chẳng phải cơ thể của Mai Mai không tốt hay sao, lại còn khó sinh nữa, mẹ nghe người ta nói trẻ con bạc mệnh thì phải dùng kim đâm vào giữa trán nó, thế này mới có thể trấn giữ tiểu quỷ làm chuyện xấu, giữ con bé lại.”
“Mẹ ơi, chuyện lớn như vậy, sao mẹ không bàn bạc với bọn con, sao, sao mẹ lại làm ra chuyện như vậy chứ?” Mẹ đứa trẻ vừa khóc vừa gào lên.
Cô ta không ngờ, đầu sỏ hại đứa bé lại chính là mẹ ruột của mình, là bà ngoại vẫn luôn thương yêu cô bé.
Nhìn thấy bộ dáng kích động và đau đớn như vậy của con gái, bà cụ cũng có hơi chột dạ: “Không phải lúc đó mấy đứa đều đang bận việc bên ngoài sao? Sau này chúng ta dẹp nạn mê tín phong kiến, mẹ cũng không dám nói với bên ngoài…”
Tô Thanh Hòa vuốt mặt một cái, bà cụ biết đang dẹp nạn mê tín phong kiến, vậy mà còn cảm thấy chuyện này là đúng đắn, dẹp nạn mê tín phong kiến chỉ là ngăn cấm hoạt động phong kiến, mà lại không cho người ta biết sự nguy hiểm chân chính của mê tín, cho nên mới tạo thành chuyện ngu dốt như thế này.
Mẹ đứa bé vừa khóc, vừa nói: “Mẹ ơi, mẹ hồ đồ rồi…”
Bà cụ luống cuống: “Mẹ làm sao, mẹ đã làm gì sai?”
“Mẹ à, mẹ suýt chút nữa đã hại chết Mai Mai rồi, Mai Mai vì cây kim này mà suýt chút nữa thì chết đấy, con bé đau đớn suốt thời gian dài như vậy chính là vì cây kim này đấy mẹ ơi…”
“Cái gì, mẹ hại Mai Mai sao?” Bà cụ cũng ngơ ngác.
Con gái bà ta không thể sinh được nữa, nên bà ta cũng muốn giúp con gái giữ lại dòng giống duy nhất này, làm sao có thể hại đứa trẻ được?
Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của con gái và con rể mình, bà ta lập tức tăng xông, hôn mê bất tỉnh.
Tô Thanh Hòa nhanh tay nhanh mắt đỡ được bà ta, những bác sĩ khác cũng vội vàng tới giúp đỡ.
Đợi sau khi Tô Thanh Hòa dùng tiêm đánh thức bà ta, bà cụ mới bật khóc: “Mẹ, mẹ làm sao chứ, mẹ chỉ muốn tốt cho Mai Mai thôi, sao cây kim đó lại hại chết con bé được, mẹ đã làm gì thế này.”
…
Chuyện này ầm ĩ lớn ở bệnh viện quân khu thủ đô nên cũng không giấu được, rất nhanh đã truyền ra ngoài, mê tín phong kiến hại chết người rồi.
Bởi vì phía bên Tô Thanh Hòa vẫn luôn có người bảo vệ, cho nên ngay cả phía bên trên cũng nghe được chuyện kỳ hoa này.
Lãnh đạo lớn nghe xong, tức giận định vỗ bàn.
Những năm gần đây bọn họ vẫn luôn loại bỏ mê tín phong kiến, nhưng hiện tại mê tín phong kiến thật sự hại chết người, cũng là do cường độ chỉnh đốn không đủ.
Lãnh đạo lớn nói: “Đây là chuyện xảy ra vào những năm đầu dựng nước, khi ấy vẫn chưa nhắm vào các hành vi ở phương diện này, nhưng chuyện này ngược lại có thể trở thành tài liệu phản diện để tuyên truyền ra ngoài, bằng cách này, có thể khiến cho dân chúng biết bất cứ yêu ma quỷ quái gì, đều không thể nào lẩn trốn dưới sức mạnh của khoa học.”
Bí thư vội vàng ghi chuyện này lại.
Lãnh đạo số hai bảo: “Chuyện này ngược lại cũng nhắc nhở chúng ta, không thể chỉ ngăn cấm, mà còn phải làm tốt công tác giáo dục, để bọn họ biết được sự nguy hiểm của mê tín phong kiến, cái gọi là không cho dân nói chuyện, tất có đại họa, ngăn cản bọn họ mê tín phong kiến cũng như vậy, ngoài mặt tuân thủ, nhưng sau lưng cũng không thể quản hết được, nên công tác tuyên truyền giáo dục rất quan trọng.”
Đại lãnh đạo gật đầu tán thành.
Bí thư lại ghi những nội dung chính này vào.
Đồng chí Chu Hoa nghiêm túc nói: “Cho nên hiện tại, phát triển khoa học kỹ thuật vô cùng quan trọng, phải để dân chúng chứng kiến sức mạnh của khoa học.”
“Ôi, bây giờ phương diện này ở trong nước vẫn còn yếu kém quá.” Lãnh đạo lớn thở dài.
Lãnh đạo số hai nói: “Cứ từ từ, nhân tài của chúng ta vẫn còn rất nhiều, vị đồng chí Tiểu Tô đó đã cho chúng ta không ít tự tin, tốc độ nghiên cứu của cô ấy rất nhanh, mang đến cho tôi bất ngờ rất lớn, nếu như những người khác cũng có thể giống như cô ấy, vậy chúng ta thật sự sắp chạy đến phía trước rồi.”
Ông nói xong, không nhịn được mà nở nụ cười, gần như nhìn thấy cảnh tượng tương lai nhanh chóng phát triển.