Cảm ơn bạn Kellynguyen đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 620: Hàng nhái
Giáo sư Hứa nói xong, lại nhìn cô nói: “Em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”
Tô Thanh Hòa gật đầu.
“Thưa cô, em muốn khắc phục khó khăn, làm ra một vài chuyện trong khả năng cho phép.”
Trong khả năng cho phép…
Giáo sư Hứa tỏ vẻ, mình không cách nào đủ khả năng cho phép.
Bà thực sự càng hy vọng Tô Thanh Hòa hiểu rõ kiến thức vật lý học hơn, sau đó trở thành một nhà vật lý học đỉnh cao, có thể tìm hiểu về vũ trụ kỳ diệu.
Đây chính là lý tưởng cao nhất của một nhà vật lý học.
Bản thân bà không có cách nào làm được, cho nên sau khi nhìn thấy khả năng học tập và thiên phú của Tô Thanh Hòa, bà rất hy vọng cô có thể phát triển ở phương diện này.
Rõ ràng, bạn học Tô Thanh Hòa dường như thích nghiên cứu hơn, mà không phải là lý luận. Thế này cũng tốt, hiện tại quốc gia vẫn còn quá sớm để nghiên cứu vũ trụ.
“Được rồi, tôi sẽ giúp em xin phòng thí nghiệm.”
Sau khi trải qua chuyện máy chụp cắt lớp lần trước, phía trên lại càng coi trọng nghiên cứu của Tô Thanh Hòa hơn, vì thế chuyện cô xin phòng thí nghiệm để nghiên cứu vô tuyến truyền thanh, rất nhanh đã được báo lên trên.
Đồng chí Chu Hoa cười bảo: “Đây là lại có mục tiêu rồi, đứa trẻ này đúng là không chịu ngồi yên, luôn muốn làm ra chuyện lớn.”
Đại lãnh đạo cười nói với tâm trạng vui vẻ: “Đồng chí như vậy là đồng chí tốt, nếu như toàn bộ đồng chí đều giống cô bé, vậy chúng ta cũng quá vượt trội rồi.”
Sau đó ông lại tò mò hỏi: “Các ông nói xem, lần này con bé có thể nghiên cứu thành công không?”
Lãnh đạo số hai cười bảo: “Tôi cảm thấy đây là chuyện sớm muộn thôi, tôi rất có niềm tin vào đồng chí này, các ông không phát hiện ra sao, cho đến tận bây giờ, nghiên cứu mà con bé làm đều thành công, con bé có khả năng này.”
Đồng chí Chu Hoa gật đầu cười.
Lãnh đạo lớn dặn dò: “Cho cô ấy tài nguyên tốt nhất, cố gắng hết sức cho tài nguyên.” Sau đó ông lại cảm thán: “Lão Chu, nhân tài vẫn rất quan trọng, ông xem, chúng ta vẫn cần phải coi trọng nhân tài, quốc gia của chúng ta lớn như vậy, chắc chắn không chỉ có một nhân tài như đồng chí Tiểu Tô, vì thế giáo dục rất quan trọng đấy.”
Đồng chí Chu Hoa đáp: “Tôi cũng muốn nói chuyện này đây, nếu như có thể giáo dục ra nhiều nhân tài giống như Tiểu Tô, vậy cũng quá tuyệt vời rồi.”
Lãnh đạo lớn và lãnh đạo số hai đều nở nụ cười vui vẻ.
Tô Thanh Hòa rất nhanh đã có được câu trả lời của trường học, có thể cung cấp phòng thí nghiệm vô tuyến truyền thanh cho cô, chỉ cần Tô Thanh Hòa muốn làm nghiên cứu, thì trường học đều có thể cung cấp tài nguyên cần thiết.
Đương nhiên, nhân viên bảo vệ bên ngoài phòng thí nghiệm của cô cũng được đổi một tốp người khác, ngay cả chị Lưu Thất cũng có thể tiến vào bên trong phòng thực nghiệm, đứng cạnh bảo vệ Tô Thanh Hòa, hơn nữa còn bảo vệ tài liệu thực nghiệm của cô.
Tô Thanh Hòa cũng không ngờ mình có được sự ủng hộ lớn như vậy từ trường học, một nguồn nhiệt huyết lại bùng cháy lên, mỗi ngày cô đều dành phần lớn thời gian ở trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ phẫu thuật lớn ra, thì phía bên bệnh viện cũng không làm lỡ thời giờ của cô.
Chủ nhiệm Khương cũng xem như nhận rõ sự thật, Tiểu Tô là bác sĩ đỉnh cấp trong y thuật, nhưng nếu như cô có thể tạo phúc cho nhiều người hơn, vậy cho dù là dấn thân vào giới vật lý, thì ông vẫn sẽ ủng hộ.
Dùng thời gian nghỉ hè, rốt cuộc Tô Thanh Hòa cũng làm ra “bản nhái” của truyền thông không dây.
Bản thân cô làm ra một thiết bị truyền thông không dây ở phạm vi nhỏ, rồi sử dụng chiếc di động đơn sơ mình đã làm nhái lại ra, để tiến hành thực nghiệm chuyển lời với chị Lưu Thất, trong nháy mắt điện thoại được kết nối, Tô Thanh Hòa suýt chút nữa thì hưng phấn nhảy cẫng lên.
Cuối cùng cũng có đồ quen thuộc rồi. Tuy rằng thứ này vẫn rất lạc hậu, chỉ có thể nhấn gọi, mà ngay cả tin nhắn cũng không gửi được, nhưng đây là điện thoại đời đầu, sau này cũng không còn xa nữa.
Nghĩ đến năm đó thân là một trạch nữ, cô luôn không rời khỏi di động và máy tính.
Thiết bị không dây phạm vi nhỏ mà cô làm ra này chỉ có thể duy trì trong phạm vi hai mươi mét, không còn cách nào khác, nguyên liệu thí nghiệm chỉ có nhiêu đây thôi, muốn sử dụng chân chính thì vẫn cần phía trên tới làm.
Chị Lưu Thất ở bên cạnh đã sớm ngơ ngác, trời ơi, điện thoại không dùng dây lại có thể truyền lời được sao, làm thế nào mà âm thanh lại truyền qua đây được vậy?
Bác sĩ Tô đã làm thế nào, thần kỳ quá!
Chị Lưu Thất nhìn Tô Thanh Hòa với đôi mắt lấp lánh, cảm thấy tầm mắt của mình lại được mở rộng.
Từ sau khi mình đi theo bác sĩ Tô, cô ta cảm thấy mình dường như đang đứng trên một độ cao mà mình đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ tới, bất cứ thiết bị tiên tiến nào, cô ta cũng đều được nhìn thấy trước.