Chương 622: Đến thăm
Hiện tại cô hy vọng mình sớm được dùng di động một chút, để có thể nói chuyện với người mình nhớ nhung bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.
Tô Thanh Hòa nghỉ ngơi trong nhà một ngày, không làm gì hết, mà chỉ chơi với con gái. Mẹ Cố và Cao Tú Lan hầm canh cho cô, còn ra ngoài mua thịt heo tươi trở về bồi bổ cơ thể cho con gái mình.
Vừa trở về, các bà đã nhìn thấy một chiếc xe lái tới, dừng lại trước cửa nhà mình. Cao Tú Lan vừa nhìn, ôi, toàn là người quen cả, là lãnh đạo lần trước ở quân khu đã thuận đường cho bọn họ ngồi xe đi chung.
Cao Tú Lan lập tức chạy tới, cười bảo: “Ôi chao, vị đồng chí này, ông lại tới bệnh viện à, bệnh đã tốt lên chưa?”
Đồng chí Chu Hoa nhớ rất rõ mẹ của Tô Thanh Hòa và mẹ chồng cô, mới cười đáp: “Đã tốt lên rồi, vẫn là nhờ bác sĩ Tô đã chữa khỏi cho tôi.”
Cao Tú Lan và mẹ Cố lập tức mang vẻ mặt kiêu ngạo và tự hào.
Cao Tú Lan nói: “Tôi đã nói rồi mà, con gái nhà chúng tôi khỏi còn gì để nói, chỉ cần còn thở thì con bé còn có cách.”
“Đúng vậy, bác sĩ Tô có y thuật phi thường, đồng chí, bà đã dạy dỗ ra một đứa trẻ tốt đấy.”
Cao Tú Lan được khen, trong lòng càng vui vẻ hơn, nhìn lãnh đạo này lại càng thuận mắt hơn, vì thế bà ấy hào phóng bảo: “Ông tới vừa hay, trong nhà đang hầm canh, còn có cả thịt nữa, hôm nay sẽ mời ông một bữa ngon.”
Mẹ Cố phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, đều là đồ ngon cả, mau vào trong nhà đi.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy giọng nói thì từ trong đi ra, sau đó nhìn thấy đồng chí Chu Hoa, cô vội vàng ôm con tới đón đồng chí Chu Hoa vào cửa.
“Lão đồng chí, sao bác lại tới đây?”
“Tới thăm cháu ấy mà, cháu chính là đại công thần của chúng ta.”
Tô Thanh Hòa biết ông nói về chuyện mình nghiên cứu phát minh ra đồ vật, ngại ngùng bảo: “Đó là ứng dụng thực tế cái đã học thôi ạ, lúc trước cũng là bác cổ vũ cháu đi học.”
“Cháu đã vượt quá xa sự mong đợi của bác rồi.” Đồng chí Chu Hoa kích động khen.
“Uống trà uống trà đi, vừa ngồi vừa nói chuyện.” Cao Tú Lan bưng nước đường đỏ lên.
“Tôi đã bỏ rất nhiều đường đỏ đấy.”
Đồng chí Chu Hoa nhấp một ngụm trong sự vui vẻ: “Nhiều năm rồi chưa uống nước đường nào ngọt như vậy.”
Cao Tú Lan đáp: “Ôi trời, những lãnh đạo như các ông cũng thật vất vả.”
“Đều vất vả cả, bác sĩ Tô cũng vất vả.” Đồng chí Chu Hoa vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Tô, thứ mà cháu nghiên cứu phát minh ra rất hữu dụng. Các lãnh đạo lớn đều rất vui, các bác đều biết cháu đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, nhưng căn cứ theo mục đích bảo vệ cháu, hiện tại những thứ này đều sẽ ghi chép trên hồ sơ, mà sẽ không tuyên bố ra ngoài, hy vọng cháu có thể hiểu được.”
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Cháu cũng không so đo những thứ này đâu ạ.”
Cô cũng không hy vọng mình lại bị đặc vụ nhìn trúng nữa. Hơn nữa, cô biết, một vài nhà khoa học đều đang sinh sống trong môi trường khép kín, cô cũng không mong muốn cuộc sống như vậy một chút nào.
Đồng chí Chu Hoa còn nói thêm: “Ngoài ra còn có một chuyện bác muốn hỏi ý kiến của cháu, cháu có cần đội nghiên cứu của mình không? Bác biết, bất cứ hạng mục nào đều cần rất nhiều người cùng nhau hoàn thành. Tuy bác không hiểu những thứ này cho lắm, nhưng cũng biết nghiên cứu một thứ rất khó. Cháu có thể nghiên cứu ra nhanh như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức, nhưng cứ thế này mãi, bác lo lắng sẽ khiến cháu sẽ mệt mỏi quá độ, cháu còn trẻ, các bác đều hy vọng cháu khỏe mạnh.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nếu thật sự có thể có đội, vậy đương nhiên là chuyện tốt nhất, sau này có rất nhiều thứ đều có thể giao cho đội của mình làm, nhưng chuyện này đòi hỏi cấp rất cao mới có thể có loại đãi ngộ này.
Hơn nữa, việc này cũng khiến Tô Thanh Hòa nghĩ tới rất nhiều phương diện khác, cô không biết sức ảnh hưởng của mình lớn bao nhiêu, liệu có thay đổi những chuyện xảy ra trong tương lai hay không, nếu không đủ thì cô có thể dùng sự nỗ lực lớn nhất của mình để tạo ra một chút ảnh hưởng, ví dụ như sau này cô có thể lấy ra một vài phương hướng nghiên cứu, để một vài học giả có chuyên môn trong nước tiến hành nghiên cứu phát minh, có lẽ có thể tránh được một vài chuyện xảy ra trong tương lai.
“Cháu cần đội của mình.” Tô Thanh Hòa dừng một chút: “Có thể không chỉ là một đội đâu ạ, bác biết, gần đây cháu vì chuyện nghiên cứu mà có khả năng thứ phải học sẽ nhiều hơn, không chỉ về phương diện vật lý học, mà còn có cả những ngành học khác nữa, trong đầu cháu có rất nhiều ý tưởng, nếu dựa vào một mình cháu, cháu có thể sẽ thực nghiệm từng cái một, nhưng nếu có đội, cháu có thể biến những ý tưởng này thành hiện thực.”