Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 624 - Chương 624 - Không Có Lòng Tin

Chương 624 - Không có lòng tin
Chương 624 - Không có lòng tin

Chương 624: Không có lòng tin

Giáo sư già lắc đầu, nói: “Có lợi đối với dân chúng sao? Đây chính là mục tiêu rất lớn, nhưng lợi ích của bản thân vật lý học rất lớn, mọi ngành nghề đều có liên quan mật thiết tới vật lý học chúng ta, nếu như dựa theo suy nghĩ của em, con đường tương lai mà em muốn đi còn rất dài, ví dụ bây giờ chúng ta nghiên cứu phát minh vệ tinh cũng cần vật lý học, em cảm thấy mình có một ngày có thể đạt được đến độ cao này không?”

Phát minh vệ tinh? Tô Thanh Hòa lập tức sững sờ, máy bay cô còn không dám nghĩ huống chi là vệ tinh? Nhưng ở trước mặt giáo sư, cô vẫn không thể nhận thua được, vì thế cô đáp: “Thưa thầy, mỗi một bước là một dấu chân, em vẫn rất tin tưởng sau này có thể làm được.”

Nghé con mới sinh không sợ hổ.

“Được rồi, vậy em tự mình thăm quan viện trước đi, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi, gần đây tôi thực sự bận quá, sau khi em quen thuộc, thì tôi sẽ hướng dẫn cho em.”

Tô Thanh Hòa lập tức ngoan ngoãn gật đầu, những người này đều đang làm việc lớn.

Đợi sau khi cô đi, giáo sư Lâm quay trở về phòng nghiên cứu của mình, có một viện sĩ hàn lâm cùng làm nghiên cứu, nói đùa với ông: “Nghe nói ông nhận được một cao đồ à.”

Giáo sư Lâm thở dài: “Xem lý lịch thì quả thực có chút thiên phú, nhưng đáng tiếc, con bé hình như không chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi vật lý thôi đâu, sợ rằng sẽ không dễ hướng dẫn như vậy, sau này cũng chỉ có thể nghiên cứu chuyên ngành, thực ra tôi cảm thấy con bé thích hợp đi học vô tuyến truyền thanh hơn, nhưng nể tình con bé rất hiếu học, trước cử thử hướng dẫn xem sao, nếu như thực sự không được, vậy lại khuyên con bé chuyển ngành học.”

Buổi sáng, Tô Thanh Hòa tự mình đi dạo trong viện nghiên cứu, có vài nơi không thể đi, nhưng cô cũng không để ý, còn một vài nơi học tập có thể quan sát, sau khi xem xong, giữa trưa Tô Thanh Hòa trở về nhà, vội vàng ăn cơm, rồi lại tìm hệ thống mua một đống sách tư liệu về vật lý học rồi ra ngoài đọc.

Sau khi tiến vào viện nghiên cứu khoa học, cô phát hiện ra mình vẫn là ếch ngồi đáy giếng, trình độ trước mắt của mình cùng lắm cũng chỉ làm được đồ nhái, thậm chí cũng chỉ có thể nhái được một vài thứ đơn giản mà thôi, độ khó cao hơn thì không có cách nào làm được, ví dụ như phóng vệ tinh mà vị giáo sư mới đó của mình đã nói.

Khai giảng được một tuần, Cố Trường An nghỉ phép về nhà, nói một tin tốt với người nhà rằng anh xin được tốt nghiệp trước thời hạn, đồng thời đã được thông qua. Sau khi học kỳ kết thúc, anh có thể tốt nghiệp, nhưng anh chuẩn bị tiếp tục học chuyên sâu hơn, bây giờ trong nước coi như hòa bình, nhân lúc có thời gian, học nhiều kiến thức thì sau này sẽ hữu dụng.

Mẹ Cố cười bảo: “Bây giờ Thanh Miêu Nhi cũng sắp làm tiến sĩ rồi, sau này chính là giáo viên của giáo viên của các sinh viên đại học đấy.”

Ngược lại, bà cũng hiểu cái này.

Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt mừng rỡ, vợ anh giỏi như vậy đấy.

Cao Tú Lan không vui nói: “Có cái gì hay mà vui vẻ chứ, học mãi như vậy, khi nào mới xong.”

“Học không có điểm kết.” Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đồng thanh đáp.

Bởi vì cuối tuần được nghỉ, nên hai vợ chồng ở nhà chăm con, còn Cao Tú Lan và mẹ Cố dứt khoát cùng nhau đi tới đoàn văn công xem náo nhiệt.

Thời tiết bên ngoài cũng tốt, nên Tô Thanh Hòa và Cố Trường An dẫn con đi dạo trong sân ở bệnh viện, thuận tiện tìm một bãi cỏ, để con tập đi trên đất. Đứa nhỏ đã sắp một tuổi, trên cơ bản đã có thể đứng được, học lững chững đi được vài bước.

Thế nhưng Cố Trường An vừa mới thả con bé lên mặt đất, hai canh tay nhỏ của đứa bé đã ôm chặt cổ anh: “Cha cha, cha cha ôm.”

Trong lòng Cố Trường An mềm nhũn, thế nhưng thấy gương mặt nghiêm túc của Tô Thanh Hòa, anh vẫn chọn nghe lời vợ mình. Mẹ đứa bé thông minh như vậy, sẽ biết dạy con, mình không di truyền cái tốt cho con thì thôi, cũng không thể hại nó thêm được.

“Bé cưng, con phải học đi, các bạn nhỏ khác đều biết đi hết kìa.” Cố Trường An dỗ con gái rượu của mình.

Tiểu An Ninh vẫn ôm chặt cổ anh.

Tô Thanh Hòa không nhịn nổi nữa, trẻ con nhà người ta lớn như vậy, chỉ cần phát triển tốt thì đều có thể đi được vài bước, nhưng cứ cố tình con của mình lại đi không vững, bình thường mẹ mình và mẹ chồng đều chiều con bé, cả ngày chân đều không chạm đất.

Thân là một bác sĩ, Tô Thanh Hòa biết rất rõ, như vậy không có lợi đối với sự phát triển của trẻ nhỏ.

Cô đi tới một cách nghiêm túc, sau đó đặt đứa trẻ xuống đất: “Cố An Ninh, con phải học cách tự mình đi đường, cha mẹ đều rất bận, bà ngoại và bà nội con tuổi tác đã lớn, ôm con rất vất vả.”

Bình Luận (0)
Comment