Chương 626: Quốc khánh
Hơn nữa, trong viện nghiên cứu khoa học mà cô đang ở hiện tại có một đống người trâu bò, nên cô hoàn toàn không cần phải mua thực thể ra, mà chỉ cần đưa ra lý luận là được, những người đầu to này chắc chắn có thể suy một thành ba rồi làm ra thứ này.
Cho nên cô chuyển sang loại hình đọc sách này, tìm kiếm một vài ghi chép tư liệu về phóng vệ tinh. Tuy rằng những thứ này đều không nói rõ chính xác nguyên lý vận hành của vệ tinh, nhưng ghi chép rất nhiều thông tin quan trọng.
Mỗi ngày, Tô Thanh Hòa đều tiến hành sắp xếp những tư liệu này, định chỉnh sửa tài liệu về phương diện phóng vệ tinh, viết luận văn rồi gửi cho giáo sư Lâm.
Khi lên lớp, cô cũng cố hết sức tìm giáo sư Lâm để hiểu thêm một vài kiến thức về phóng vệ tinh, nhưng giáo sư Lâm thực sự quá bận, trên cơ bản chỉ ném cho cô một đống tài liệu chẳng quan trọng cho lắm mà mình đã ghi chép, để Tô Thanh Hòa tự mình lĩnh hội.
Suốt một tháng bận rộn, Tô Thanh Hòa và giáo sư Lâm cũng không tiếp xúc bao nhiêu.
Vào lễ quốc khánh ngày 1 tháng 10, toàn bộ thành phố cũng náo nhiệt hẳn lên.
Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đều nghỉ lễ, ngược lại Cao Tú Lan thì bận rộn, sắp phải đi khắp các nơi biểu diễn. Từ sau khi tham gia đoàn văn công, bà ấy càng ngày càng có tinh thần, cả ngày mặc một bộ quân trang, thấy tinh thần cũng tăng lên gấp trăm lần, nói chuyện cũng rất thoải mái.
Lần này đi biểu diễn, bà ấy còn định ở nhà trông cháu, không định ra ngoài, Tô Thanh Hòa khuyên mãi mới khiến bà ấy ra ngoài, mẹ Cố cũng đi theo cùng, tới chơi khắp các nơi.
Trong nhà chỉ còn lại một nhà ba người.
Cố Trường An thấy bên ngoài náo nhiệt như vậy, cũng định đưa con ra ngoài đi loanh quanh, tiểu An Ninh đã lớn như vậy, cũng lâu rồi chưa được ra ngoài chơi.
Tô Thanh Hòa nhìn bộ dáng này của con gái mình, nghĩ tốt xấu gì cũng đang trong thời điểm lễ quốc khánh, thủ đô canh phòng nghiêm ngặt, nên chắc không có vấn đề gì đâu, hơn nữa còn có đám người chị Thất để ý, vấn đề chắc hẳn không lớn, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
Sáng sớm, hai vợ chồng chỉnh trang cho con một chút rồi cùng nhau ra ngoài.
Tiểu An Ninh đã rất lâu rồi không ra ngoài, vừa ra bên ngoài lập tức vô cùng vui vẻ. Một đôi mắt tròn xoe nhìn khắp nơi.
Chị Lưu Thất và những người khác thì lại quan sát xung quanh một cách khẩn trương, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may bởi vì lễ quốc khánh có duyệt binh, cho nên trên đường có rất nhiều quân nhân và công an, nhìn mà khiến người cảm thấy thật an toàn, nhưng mới tới gần đã không chen vào nổi rồi.
Không còn cách nào khác, người đông quá, đều đang chạy tới xem nghi thức duyệt binh.
Hai người sợ đông người quá sẽ làm bị thương con trẻ, nên lại ôm đứa nhỏ đi trên đường lớn, vừa mới ra ngoài, đã thấy một chiếc xe Jeep đỗ lại.
Cửa xe mở ra, đồng chí Chu Hoa ngồi ở bên trong, ông cười bảo: “Là bác sĩ Tô đấy à, tới xem náo nhiệt sao?”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi: “Lão đồng chí, sao bác cũng ở đây vậy, không phải bác nên vào bên trong sao?”
Sao vị này lại có mặt ở nghi thức duyệt binh?
Đồng chí Chu Hoa cười đáp: “Bác cũng tới xem náo nhiệt, không cần gấp, đúng rồi, cháu có cần đi chung với bác không, cháu dẫn theo con nhỏ, cũng không chen vào được.”
Nghe thấy có thể đi cửa sau, Tô Thanh Hòa vô cùng hưng phấn, có thể lên cổng thành để quan sát chính là chuyện trước đây cô không dám nghĩ tới.
“Cháu có thể đi được không ạ, sẽ không làm phiền bác chứ? Chúng cháu cũng không phải cán bộ gì.”
“Không phiền gì cả, cùng bác tới xem náo nhiệt, nào, lên xe đi.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng cùng Cố Trường An ôm con lên xe.
Vào trong xe, tiểu An Ninh vẫn luôn nhìn chằm chằm đồng chí Chu Hoa, tuy rằng con bé nghe không hiểu ý tứ mà người lớn nói, nhưng hình như người này nói gì đó với mẹ mình, chắc hẳn đều là chuyện tốt, nên cha mẹ đều rất vui, hình như còn sắp đi đến một nơi rất vui nữa. Cho nên con bé nở nụ cười với đồng chí Chu Hoa, lộ ra vài cái răng đã mọc của mình.
Đồng chí Chu Hoa vừa cười vừa duỗi tay: “Có muốn ông bế chút không?”
Ôm, con bé thích nhất chính là ôm, không cần tự mình bò và đi đường mới là tốt nhất.
Tiểu An Ninh vừa cười vừa duỗi tay với tới, lập tức được đồng chí Chu Hoa ôm qua.
Cố Trường An nhìn con gái mình được người khác ôm đi, trong lòng lập tức vô cùng buồn bực, đó chính là con gái anh, con gái rượu đấy! Rồi lại nhìn con gái mình, trời ơi, cười vui vẻ biết bao, cũng không coi một người cha như anh ra gì.
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Đứa bé này thật thông minh, cha mẹ đều ưu tú như vậy, đứa bé cũng lớn lên khỏe mạnh, hy vọng sau này con bé có thể xuất sắc như hai vợ chồng các cháu.”
Tiểu An Ninh cười càng vui vẻ hơn.