Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 633 - Chương 633 - Nhìn Như Hai Thế Hệ

Chương 633 - Nhìn như hai thế hệ
Chương 633 - Nhìn như hai thế hệ

Chương 633: Nhìn như hai thế hệ

Trong lúc nhất thời, trong các trường đại học và cao đẳng ở khắp cả nước đều nổi lên làn gió nghiên cứu phát minh, học giả chuyên gia đều hy vọng có thể làm ra thành tích, như vậy mới có cơ hội tham gia vào trong hạng mục nghiên cứu ở thủ đô, đồng thời có thể phát huy sở trường của mình, cống hiến sức mạnh của mình nhiều hơn cho sự phát triển của tổ quốc.

Biết Tô Thanh Hòa đang “treo danh” nghiên cứu sinh dược vật, cho nên phía trên vẫn sắp xếp đội nghiên cứu dược vật cho cô.

Chỉ riêng sắp xếp nhiệm vụ nghiên cứu cho những đội ngũ dưới tay này thôi, đồng thời cung cấp tài liệu nghiên cứu cho bọn họ, khiến Tô Thanh Hòa đã tốn rất nhiều thời gian rồi.

Nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ, những người này đều là nhân tài ở khắp cả nước, bọn họ làm ra thành quả, có thể khiến quốc gia nhìn thấy tính quan trọng của những phần tử trí thức cao cấp này!

Cho dù không thể thay đổi tương lai ở phương diện lớn, nhưng ít nhất cũng có thể khiến những người này tiếp tục công tác nghiên cứu.

Trong một tiểu viện ở Bắc Kinh, lãnh đạo lớn vừa cười vừa nhìn một vài sự thay đổi ở khắp các nơi trên cả nước, cười bảo: “Nhân tài có ý nghĩa rất quan trọng đối với sự phát triển của nước nhà, trên dưới toàn quốc cùng đồng tâm hiệp lực, cho dù bị nước ngoài phong tỏa kỹ thuật thì cũng không có cách nào ngăn cản được sự phát triển của chúng ta.”

Lãnh đạo số hai cũng cười nói: “Đợi sau này quốc gia giàu mạnh rồi, tôi kiến nghị hãy gia tăng phúc lợi cho bọn họ, tiền lương của chúng ta có thể phát ít đi một chút, nhưng phải tăng tiền lương cho bọn họ.”

Lãnh đạo lớn đáp: “Cái này là chuyện nên làm rồi, sau này giàu mạnh, tiền lương và tiền thưởng đều phải tăng lên.”

Lại đến một mùa tết nữa, bí thư Cố cũng từ quê chạy lên.

Bí thư Cố định năm sau sẽ về hưu, thế nhưng phía trên không chịu thả người, cho nên ông cũng không có cách nào cả, mà chỉ có thể kiên trì thêm vài năm nữa, phát triển huyện tốt hơn một chút, rồi lại gỡ trọng trách xuống.

Mẹ Cố nhìn mái tóc lại bạc thêm một ít của bí thư Cố, rồi lại nhìn mình bây giờ càng lúc càng trẻ ra, bà đau lòng bảo: “Ông Cố à, ông thật sự vất vả quá rồi, nhìn xem ông già đi nhiều quá.”

Bí thư Cố ôm cháu gái mình, đang vui vẻ thì nghe được lời này của mẹ Cố, lập tức sa sầm mặt mũi.

Cao Tú Lan cũng phụ họa: “Đúng đó ông thông gia à, ông phải chăm sóc mình cho tốt vào, ông nhìn xem ông và bà thông gia đứng chung cũng khác biệt quá lớn, nhìn như hai thế hệ ấy.”

“…”

“Ông nội, đẹp!” Tiểu An Ninh ôm gương mặt già nua của ông nội mình rồi nói.

Bí thư Cố lập tức cảm thấy mình được chữa lành, lại bật cười vui vẻ.

Tiểu An Ninh nói: “Ông nội, kẹo.”

“Được, ăn kẹo, ông nội lấy kẹo cho cháu ăn.”

Tô Thanh Hòa lập tức nhìn con gái nhà mình với vẻ xấu hổ, vừa lười vừa tham ăn tham ngủ, mấu chốt là còn hơi có tố chất xu nịnh.

Sao đứa trẻ này cái tốt không học, lại cứ nhất định phải chọn những cái không tốt của cô mà học chứ.

Cả nhà bắt đầu ăn bữa tối giao thừa, đồng thời nói ra thành tích năm nay của mình.

Cao Tú Lan nói: “Bây giờ tôi chính là trụ cột của đoàn văn công đấy nhé, đoàn trưởng của chúng tôi nói, khi tôi nghỉ hưu vẫn có thể ở lại đoàn.”

Mẹ Cố cười bảo: “Tôi chẳng làm được gì cả, tôi theo bà thông gia đi trải sự đời thôi.”

Tô Thanh Hòa vui vẻ kể: “Luận văn tiến sĩ của con được thông qua rồi, sắp tới có thể lấy học vị tiến sĩ.”

Cố Trường An nhìn vợ mình với vẻ mặt tự hào, sau đó nói: “Khụ khụ, con miễn cưỡng hoàn thành nghiệp học, cũng thông qua cuộc thi nghiên cứu sinh bên trường quân đội rồi.” Anh cũng không mong vượt qua vợ mình, ngược lại chỉ cần mình bước từng bước lại gần vợ mình là được.

Bí thư Cố nhìn người nhà mình với vẻ tự hào: “Cả nhà đều khỏe, trong huyện cũng phát triển rất tốt, gần đây xây dựng cơ sở gì đó, sau này sẽ tiện gọi điện hơn.”

Mẹ Cố cười khen: “Đây là do Thanh Miêu Nhi làm đấy!”

Mọi người đều nói xong, Tô Thanh Hòa nhìn con gái mình: “Cố Bảo Bối, con có chỗ nào tốt hả?”

Tiểu An Ninh giơ cây kẹo sữa trong tay: “Ngọt, ăn ngon!”

Người một nhà lập tức cười ha ha, Tô Thanh Hòa cười, sờ nắn gương mặt con gái.

Mùng sáu năm mới, bí thư Cố trở về nhà, ông hạ quyết tâm, đợi qua hai năm nữa là nghỉ hưu, rồi tới bên này dưỡng lão, về phần kêu vợ theo mình trở về, ông cũng không nhắc tới nữa. Vợ mình ở đây vui vẻ như vậy, thì cứ để bà ấy ở đây sống cũng tốt.

Sang năm mới, rốt cuộc Cố Trường An cũng không cần thường xuyên phải học ở trường học với hình thức khép kín nữa, mà có thể về nhà mỗi ngày, nhưng hai người vẫn bận rộn như cũ, đặc biệt là Tô Thanh Hòa, công tác nghiên cứu trong đội ngược lại vẫn cần phải làm, cô chỉ cần mang đến tác dụng hướng dẫn, còn những chuyện khác đều có đám chuyên gia làm, ngược lại, công việc bên phóng vệ tinh thì lại nhiều hơn.

Bình Luận (0)
Comment