Chương 634: Lại lên đường
Trải qua sự nỗ lực của mọi người, lại thêm cô thi thoảng sẽ đưa ra một vài lý luận tiên tiến, nên công tác nghiên cứu vệ tinh đã có sự tiến triển rất lớn.
Ngày 1 một tháng 6, vệ tinh đầu tiên trong nước được bắn thành công.
Tên của Tô Thanh Hòa cũng được ghi vào trong các thành viên nghiên cứu, tiến vào trong hồ sơ.
Buổi tối, Cao Tú Lan khiêng bàn ra sân, dẫn người một nhà cùng nhau ở ngoài sân ngắm sao.
Sao trên bầu trời mùa hè vô cùng sáng tỏ.
Hai người Cao Tú Lan và mẹ Cố nhìn lên trời thật lâu: “Sao nào mới là sao mà Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta làm ra vậy?”
“Mẹ ơi, không phải con làm đâu, là mọi người cùng nhau làm, con cũng chẳng giúp được bao nhiêu.”
“Con cũng sờ vào ngôi sao đó mà, đó chính là ngôi sao đấy, ai đã được sờ qua chứ.” Cao Tú Lan kích động bảo.
Bà ấy nằm mơ cũng không ngờ, vậy mà sao trên trời còn có thể được con người làm ra, mà con gái bà còn tham gia nữa.
“Sao, sao.” Tiểu An Ninh chỉ lên trời hét lên.
Cảm thấy mình lùn qua, không sờ tới được, nên con bé ôm cổ cha mình: “Cao cao, cao cao!”
Cố Trường An giơ con bé lên cao với vẻ chiều chuộng, rồi đặt ngồi lên cổ mình, trong nháy mắt đã cao hơn rất nhiều.
Tô Thanh Hòa lo lắng đứa trẻ sẽ ngã, nên cũng đứng dậy, đứng bên cạnh Cố Trường An để đỡ con.
Tiểu An Ninh nói: “Cha cha, sao thật đẹp.”
Cố Trường An đáp: “Sao là do mẹ con và rất nhiều ông, bà, cô, chú cùng nhau làm ra đấy.”
“Đó là của mẹ.” Tiểu An Ninh chỉ lên bầu trời.
Bản thân Tô Thanh Hòa cũng không biết đó là hướng nào, chỉ thuận theo con đáp: “Đúng rồi.”
Cố Trường An cười bảo: “Thanh Miêu Nhi, mọi người làm nghiên cứu khoa học thật lợi hại.”
“Đó đều là sức mạnh của khoa học, sau này đợi An Ninh lớn lên, nhất định sẽ có càng nhiều khoa học kỹ thuật mới hơn.”
Tiểu An Ninh nói: “Mẹ mẹ, con muốn ngôi sao.”
Tiểu An Ninh nhìn lên trời: “Làm ngôi sao, mẹ ơi, làm ngôi sao!
…
Tiến vào thời điểm năm sáu mươi sáu, nhiệt huyết của Tô Thanh Hòa vẫn luôn tràn đầy.
Hai năm này, cô vẫn luôn rất nỗ lực đưa ra sự thay đổi, muốn làm khoa học kỹ thuật phát triển nhanh hơn, khiến càng nhiều người nhìn thấy sức hấp dẫn của khoa học hơn, khiến lực chú ý của quốc gia có thể di chuyển, cô không hiểu chính trị, nên càng không hiểu quốc gia cần cái gì, mà chỉ muốn dựa vào năng lực của mình để làm ra một vài nỗ lực.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng, một vài chuyện quen thuộc vẫn sẽ xảy ra, thậm chí ngay khi nói chuyện phiếm với đồng chí Chu Hoa, cô cũng cảm giác được trong giọng nói của ông có vẻ khẩn trương khác với bình thường.
Tô Thanh Hòa không biết mình có thể làm được gì, mà chỉ có thể áp chế sự sốt ruột trong lòng, cố gắng làm tốt công tác nhiệm vụ của mình.
Hai năm này, rất nhiều thứ đã xuất hiện trước, di động bấm phím đời đầu đã được sử dụng trong thành phố, điện thoại cơ đã có thể không cần chuyển tiếp nữa, mà chỉ cần nhấn số là được, hơn nữa còn lan rộng tới công xã và đội sản xuất. Số lượng ô tô cũng đã tăng lên rõ ràng.
Dựa vào một vài dược vật xuất khẩu, quốc gia nhận được lợi nhuận không nhỏ, đều dùng vào việc xây dựng kiến thiết, cho nên người dưới tay Tô Thanh Hòa, chỉ riêng đội y học đã có đến mấy đội, giáo viên đại học trước kia của cô, bây giờ cũng đã gia nhập vào đội ngũ của cô.
Tô Thanh Hòa không biết mình có thể thay đổi được bao nhiêu, nhưng tối đa cũng có thể khiến người mà mình quen biết có thêm một chút sự bảo vệ. Những người gia nhập đội ngũ này đều là người có thể mang tới lợi ích trực tiếp cho quốc gia, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Tô Thanh Hòa tin rằng, nếu thật sự xảy ra những chuyện trong lịch sử đó, thì những người này có ảnh hưởng rất nhỏ.
Tháng ba, phía bên Cố Trường An nghe được phong thanh, nói là có một nước ở biên giới có chút không ổn định.
Bởi vì hai năm này khoa học kỹ thuật trong nước phát triển, công nghiệp quân sự lại càng được nâng lên một tầm cao mới, ngoại trừ một vài vũ khí hạng nặng cần thời gian mới có thể chế tạo ra được, thì vũ khí nhẹ đều đã được đổi mới.
Cố Trường An cảm thấy đợt xung đột lần này hoàn toàn không tính là chuyện to tát gì, lần trước có thể đánh chạy một thì lần này cũng có thể đánh chạy như thế, nhưng thân là người đã có gia đình, anh vẫn rất tôn trọng ý kiến của Thanh Miêu Nhi, sau khi nghe thấy phong thanh, vào buổi tối khi đi ngủ, anh cũng bàn bạc với cô, xem mình có cần chủ động đi báo danh không.
Tô Thanh Hòa đáp: “Đi, đương nhiên là đi rồi.” Cô lo cái tính này của Trường An, đến lúc đó dễ bị cuốn vào một vài chuyện.
Nghe được lời cô, Cố Trường An ôm vợ mình hôn một cái thật sâu: “Thanh Miêu Nhi, em yên tâm, anh nhất định sẽ bình an trở về.”