Chương 635: Đi lớp
Tô Thanh Hòa thầm nghĩ đây là chuyện chắc chắn rồi, cô nhớ hình như thời đại này, ngoại trừ lần trước ra thì không có chiến tranh, những trận chiến khác đều đợi đến năm bảy mươi, lần này hình như cũng có tác dụng chấn nhiếp mà thôi.
Bởi vì lại phải ly biệt, nên hai vợ chồng lại quấn lấy nhau triền miên một đêm, đến giây phút cuối cùng, Tô Thanh Hòa ngăn anh rời đi: “Anh có muốn sinh thêm đứa nữa không?”
Hai năm này, trong khu tập thể có thêm không ít trẻ con, mà nhà bọn họ lại chỉ có một cô con gái.
Cố Trường An hiển nhiên cũng muốn sinh thêm, nhưng sau đó vẫn kiên quyết lùi ra: “Đừng, sinh con nữa, em lại vất vả thêm.”
Chuyện của bản thân anh thì anh biết, cái nghề này của mình, quanh năm không ở nhà, không thể chăm sóc cho Thanh Miêu Nhi, dựa vào cái gì khiến cô vất vả mang thai rồi sinh đứa nhỏ như vậy, làm người cũng không thể quá ích kỷ được.
Tô Thanh Hòa ôm anh, hôn lên cái trán đẫm mồ hôi, Cố Trường An cũng cúi đầu hôn lên gò má và chiếc cổ thật tinh tế, tập trung hưởng thụ sự hạnh phúc và gần gũi trong một giây này.
Thư xin của Cố Trường An vừa đề lên đã được phê chuẩn, kêu anh cuối tháng ba này phải xuất phát.
Biết Cố Trường An sắp phải đi, mẹ Cố và Cao Tú Lan cũng không nói gì, những năm này cũng đã quen rồi, hơn nữa hiện tại hai người bọn họ đều tập trung tinh thần lên người tiểu An Ninh, những người khác đều xếp hàng sau.
Nhìn gương mặt nhỏ tròn trịa của đứa trẻ, cùng đôi mắt to, mũi cao, cái miệng nhỏ hồng hào, thật khiến người yêu thương.
Mẹ Cố ôm đứa trẻ, còn Cao Tú Lan thì cầm bát, dỗ đứa trẻ ăn từng miếng cơm: “Nào, bé cưng nhà chúng ta há miệng nào.”
Bà ấy đút một thìa, tiểu An Ninh há miệng ăn thìa đó, đôi mắt tròn híp thành vầng trăng khuyết đầy hạnh phúc.
Tô Thanh Hòa ăn từng miếng cơm to, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con mình.
Buổi tối cô bàn bạc chuyện lớn với Cố Trường An, định đưa con đến nhà trẻ.
Nghe được quyết định của Tô Thanh Hòa, Cố Trường An há miệng đầy ngạc nhiên: “Tại sao, không phải trong nhà có người nhà chăm ư, trẻ con rời khỏi nhà, lỡ như bị người bắt nạt thì phải làm sao? Nếu ăn không no, mặc không ấm thì phải làm sao?
Tô Thanh Hòa: “…”
Không có bất cứ sự bàn bạc nào nữa, Tô Thanh Hòa trực tiếp vỗ bàn, để một đứa trẻ hơn ba tuổi là bạn học Tiểu An Ninh vào nhà trẻ.
Trẻ con trong đại viện nhà người ta, thường hơn hai tuổi đã gửi tới nhà trẻ rồi, nếu không phải hai bà cụ ở trong nhà chiều chuộng, thì Tô Thanh Hòa cũng đã đưa ra ngoài từ lâu rồi, nhưng cô phát hiện ra, bây giờ con gái mình cứ thế này mãi cũng không được, cái này gọi là thói quen ảnh hưởng đến một đời, bây giờ đã tròn ba tuổi rồi mà ăn cơm còn có hai người hầu hạ, quần áo đến duỗi tay, cơm đến thì há miệng, ở thời đại khó khăn này, quả thực là một mình một kiểu.
Đây là chuyện thực sự không thể nhịn được.
Cho nên Tô Thanh Hòa cảm thấy cho đứa bé đi vào nhà trẻ sinh hoạt là chuyện rất cần thiết, để con bé học cách độc lập.
Quyết định này suýt chút nữa thì lấy cái mạng già của mẹ Cố và Cao Tú Lan, thế nhưng Tô Thanh Hòa là mẹ đứa bé, nên vẫn cần phải tán đồng với ý kiến của cô, vì thế hai bà chỉ có thể nhịn đau mà đồng ý. Hai người vẫn luôn vây quanh tiểu An Ninh để dặn dò, nói cho cô bé biết gặp phải tình huống gì thì nên ứng phó như thế nào. Vừa nói, đôi mắt còn vừa đỏ hoe, không biết còn tưởng vì đứa trẻ sắp phải ra nước ngoài học.
Nhìn thấy hai bà cụ mất hồn mất vía như vậy, Tô Thanh Hòa cũng có hơi không nhẫn tâm, nhưng vì sự trưởng thành của đứa trẻ, cô cũng chỉ có thể kiên quyết một lần.
Vì thế cô tìm một ngày Trường An xin nghỉ về nhà, để hai vợ chồng cùng đưa con tới nhà trẻ.
Cố Trường An muốn để con ngồi lên cổ mình theo bản năng, nhưng bị Tô Thanh Hòa liếc mắt một cái, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dắt tay con gái.
Tiểu An Ninh nhìn mẹ mình, lại nhìn cha mình, lựa chọn ngậm miệng. Cô bé lớn như vậy rồi, đã hiểu rất rõ, trong nhà này mẹ chính là lão đại, ai cũng phải nghe mẹ hết.
Tới nhà trẻ, giáo viên đón tiếp hai vợ chồng một cách vô cùng vui vẻ.
“Đoàn trưởng Cố, giáo sư Tô, hai người yên tâm, trẻ con gửi ở chỗ chúng tôi chắc chắn không có vấn đề gì đâu, tuy rằng tiểu An Ninh đã rất lớn rồi, nhưng chúng tôi sẽ sắp xếp cho con bé ở lớp Bé Cưng để thích ứng vài ngày, đợi một hồi sẽ chuyển con bé lên.”
Tô Thanh Hòa cảm kích đáp: “Làm phiền cô giáo rồi, nếu đứa trẻ có chỗ nào không ổn, xin hãy liên lạc với người lớn trong nhà chúng tôi, vấn đề giáo dục con trẻ, chúng tôi đều rất coi trọng.”