Chương 636: Bỏ ăn
“Điều này là tất nhiên rồi, hiện giờ trên dưới toàn quốc đều coi trọng giáo dục, đồng chí chủ tịch cũng đã nói rồi, phải bắt đầu giáo dục từ trẻ con, phải giáo dục ra nhiều nhân tài trẻ tuổi hơn, là nhân tài giống như giáo sư Tô vậy.”
Cô giáo nhìn Tô Thanh Hòa đầy hưng phấn.
Vị này chính là người đã được lãnh đạo lớn chỉ tên khen thưởng.
Tô Thanh Hòa được giáo viên nhìn mà có hơi ngại ngùng, cười bảo: “Vậy làm phiền các cô rồi, tôi và cha con bé còn phải đi làm nữa.”
“Vâng, hai người cứ làm việc của mình đi, cứ yên tâm giao cô bé cho chúng tôi.”
Khi rời đi, một người làm cha như Cố Trường An hiển nhiên vẫn còn luyến tiếc con mình, mấy lần quay đầu lại nhìn con.
Tô Thanh Hòa vừa cười vừa kéo anh: “Được rồi, chẳng phải anh còn cần đi làm nhiệm vụ nữa sao?”
Cố Trường An thở dài, trong lòng vẫn cô đơn, con gái sắp rời khỏi nhà rồi, cứ cảm thấy trong lòng rớt mất một miếng thịt, cảm thấy quá khó chịu, nhưng ở nhà anh cũng không chăm nom được.
“Thanh Miêu Nhi, anh không ở nhà, trong nhà lại phải dựa vào em vất vả rồi, nếu như bé cưng nhà chúng ta chọc em giận, em cũng đừng tức quá nhé.”
Tô Thanh Hòa xua tay: “Vất vả gì chứ, mẹ chúng mình đều ở nhà giúp đỡ mà, bình thường em cũng không phải lo gì.”
Cố Trường An duỗi tay ôm vai cô, trong lòng dự định, đợi lần này sau khi dạy dỗ mấy tên nhãi ranh đó một chút, khiến bọn họ thành thật hơn, thì anh có thể ở bên người nhà, cùng chia sẻ với Thanh Miêu Nhi.
Cũng may Thanh Miêu Nhi đã phát minh ra nhiều vũ khí như vậy, nếu như thật sự đánh nhau, anh đảm bảo có thể đánh nhanh hơn lần trước.
Khi trở về nhà, Cố Trường An thu dọn đồ đạc rồi xuất phát, quân lệnh như núi, không thể chậm trễ.
Buổi chiều Tô Thanh Hòa đi đón tiểu An Ninh về, mẹ Cố và Cao Tú Lan nhất định đòi đi cùng.
Hai người lo lắng đứa trẻ sẽ đói, cho nên còn mang theo chút đồ ngọt tới, khi nhìn thấy đứa trẻ ra ngoài, hai bà cụ ôm con bé trong lòng.
“Bé cưng nhà chúng ta có đói không?” Mẹ Cố đau lòng hỏi.
Cao Tú Lan cầm kẹo đưa cho cô bé, tiểu An Ninh cầm lấy, há to miệng ngậm, ăn ngấu nghiến.
Hai bà cụ nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
Bên này, giáo viên cũng tìm Tô Thanh Hòa nói chuyện: “Giáo sư Tô, buổi trưa chúng tôi xới cơm cho con bé, nhưng đứa nhỏ vẫn chưa thích ứng với cuộc sống ở nơi này cho lắm, không có khẩu vị, nên không được nhiều lắm.”
Tô Thanh Hòa nhìn bộ dáng đói như con lợn nhỏ đó của con mình, thầm nghĩ cái này không phải là không có khẩu vị, mà là lười động tay, từ nhỏ đã được đút quen rồi, không có người nào đút thì không ăn, đây đều là thói quen cả!
Trở về nhà, Tô Thanh Hòa xách con vào phòng.
Cao Tú Lan lo lắng nói: “Thanh Miêu Nhi, con đừng ra tay với đứa nhỏ mà.”
Mẹ Cố cũng phụ họa: “Đúng đó, Thanh Miêu Nhi, con bé vẫn còn nhỏ.”
“Mẹ à, con là người có văn hóa, sẽ không ra tay.” Tô Thanh Hòa vừa cười vừa đóng cửa.
Hai mẹ con ngồi đối mặt với nhau trên nền đất, tiểu An Ninh nhìn xung quanh: “Mẹ ơi cha đâu?”
“Cha con đi làm rồi.” Tô Thanh Hòa miễn cưỡng nói hai chữ đi làm, sau đó nhìn con mình: “Bạn nhỏ Cố An Ninh, con nói cho mẹ biết, tại sao ở trường lại không ăn cơm?”
Tiểu An Ninh nghe thấy mẹ gọi mình như vậy, lập tức khẩn trương, chỉ cần mẹ gọi cô bé như thế, chứng minh tâm trạng của mẹ không tốt.
Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe với vẻ mặt lấy lòng: “Mẹ ơi…” Giọng nói khiến lòng người đều mềm nhũn.
Tô Thanh Hòa sờ trái tim nhỏ bé của mình, từ chối viên đạn bọc đường này: “Nói thật.”
“… Bà nội và bà ngoại không ở đó.”
Tô Thanh Hòa biết là như vậy, mới nghiêm túc bảo: “An Ninh, con phải học cách tự mình ăn, không thể chỉ biết trông chờ vào người khác, bà nội và bà ngoại con không thể chăm sóc con mãi được.”
“Tại sao ạ?” Tiểu An Ninh tò mò hỏi.
Tô Thanh Hòa đáp: “Ở quê chúng ta, con còn rất nhiều anh chị nữa, họ đều cần bà nội và bà ngoại, chúng ta không thể ích kỷ được, nếu như bà ngoại và bà nội về thăm anh chị, thì con sẽ nhịn cơm luôn sao? Mẹ cũng không thể chăm con ăn được, và con sẽ đói.”
Tiểu An Ninh biết trong nhà mình còn có anh chị nữa, cô bé cũng từng gọi điện thoại với bọn họ, anh chị đều rất thích cô bé, đồng thời cô bé cũng thích các anh chị, cho nên không thể ích kỷ để bà nội và bà ngoại chỉ chăm sóc cho mỗi mình mình được.
“Vậy sau này con sẽ tự ăn cơm.”
“Còn phải tự mình đi đường nữa, sau này lớn rồi, việc con có thể làm đều phải tự mình làm.”
“Mẹ ngồi xe mà!” Tiểu An Ninh phản bác.