Chương 650: Phiên ngoại thời đại Tinh Tế
Trải qua mấy chục năm phát triển, nhân khẩu trong cả nước nhìn chung đã được kéo dài tuổi thọ, chẳng qua bởi vì sự phát triển của khoa học kỹ thuật trong nước, mà rất nhiều môi trường đất hoang mạc được cải tạo thành thành trấn thích hợp cho con người ở, cho nên cũng không xuất hiện hiện tượng nhân khẩu đông đúc.
Cùng với sự chuyển dời của thời gian, Tô Thanh Hòa lên đủ các loại sách giáo khoa khác nhau. Mà điều khiến các sinh viên thấy đau đầu nhất, chính là vị nhân vật thường trú trong sách giáo khoa Tô Thanh Hòa này, bởi vì thời gian sống quá dài, hơn nữa vẫn luôn không ngừng tiếp bước nghiên cứu, nên thành quả nghiên cứu mỗi năm đều gia tăng, dẫn đến việc sách giáo khoa thường xuyên cần phải sửa đổi…
Ví dụ như một học sinh trung học đã học kiến thức lịch sử, đến khi gặp bài ôn thi đại học, cần phải học mới lại một vài nội dung liên quan đến Tô Thanh Hòa. Bởi vì câu hỏi điền vào chỗ trống luôn luôn xuất hiện mấy chỗ trống rất kỳ quái, vậy mà mình không biết nên điền thế nào, đến đại học học ngành y còn sợ hãi hơn, học kiến thức luôn không học kịp sự phát triển của thời đại, phát hiện ra mình không thể thở phào nhẹ nhõm, vì chỉ cần thả lỏng một hơi thôi sẽ từ học bá biến thành cặn bã ngay.
Đối với những điều này, Tô Thanh Hòa cũng không biết, cô đang hưởng thụ thế giới hai người với Cố Trường An, hai người ngồi trong tứ hợp viện vừa uống trà, vừa viết truyện ký. Hai người đã giao hẹn trước, dự định viết về chuyện từ nhỏ đến lớn và quá trình trưởng thành của mình rõ ràng một chút, rồi dùng để giáo dục con cháu đời sau, để con cháu đời sau biết, lười biếng là hổ thẹn, còn lao động là vinh quang!
Tuy rằng trong những năm này, trên thị trường cũng đã xuất hiện không ít truyện ký truyền kỳ liên quan đến hai người, nhưng sinh động nhất trong đó chính là chuyện xưa vào thời kỳ Tô Thanh Hòa học đại học, do chính cháu gái của bạn cùng phòng đại học với Tô Thanh Hòa là Nghiêm Phương Phương viết, dựa trên bản viết tay của cô ta, khi ấy truyền ra ngoài vô cùng phổ biến trong sân trường, khiến không ít sinh viên như bị kích thích mà quyết chí vươn lên, đến hiện tại nó vẫn khích lệ tâm hồn kích động của vô số thanh thiếu niên, thậm chí còn được quay thành kịch truyền hình và phim.
Chẳng qua hai người đều nhất trí cảm thấy người viết ra đó chẳng có liên quan một chút gì đến mình hết, vẫn là tự mình viết thì tốt hơn, chuyện của mình thì mình biết, Cố Trường An cũng không định tô đẹp cho bản thân, Tô Thanh Hòa thì lại chỉ định che giấu chuyện mình xuyên qua và hệ thống.
“Bà ngoại ơi, bạn học của con nhờ con hỏi giúp, sau này bà định nghiên cứu gì ạ, bọn con muốn nhớ trước, lỡ như sau này khi kiểm tra không biết thì xong đời.” Một bé trai bảy, tám tuổi đeo cặp sách chạy từ bên ngoài vào.
Bé trai này mày kiếm mắt sáng giống như cha nó, mũi và cằm thì giống An Ninh, lúc này, trên gương mặt nhỏ tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng.
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Cái này cũng khó xử thật, nếu sau này thứ mà bà muốn nghiên cứu còn rất nhiều thì phải làm sao?”
Tiểu Phong Nhạc lập tức nôn nóng, thằng bé sờ đầu mình, sau đó bất đắc dĩ bảo: “Thôi bỏ đi, cháu chỉ có thể vất vả thêm một chút vậy.”
Cố Trường An khinh bỉ nói: “Đầu óc của Nhạc Nhạc nhà chúng ta thông minh như vậy, còn sợ không nhớ được hay sao?”
Tiểu Phong Nhạc lo lắng đáp: “Cháu nhớ được, nhưng mà Mẫn Mẫn không nhớ được, đầu của cô ấy ngớ ngẩn lắm…”
Tô Thanh Hòa nhướng mày, cười hỏi: “Ai là Mẫn Mẫn thế?”
“Cái đó… không ai ạ, bà ngoại, ông ngoại, cháu về làm bài tập đây ạ, cháu đã đồng ý với bà nội của cháu, sau này phải nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo lợi hại hơn rồi.”
Nói xong thằng bé chạy nhanh như chớp.
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đưa mắt nhìn nhau, sau đó hơi mỉm cười, cũng nhớ đến những chuyện lãng mạn khi còn trẻ.
Năm tháng thật bình yên tươi đẹp.
Tô Thanh Hòa bảo: “Đồng chí Trường An, em định hoàn toàn nghỉ hưu, không đến phòng thí nghiệm và phòng nghiên cứu nữa, mấy chục năm còn lại, chúng mình hãy giống như lời hẹn ngày trước, trải qua mỗi ngày cùng nhau đi.”
Cố Trường An vui vẻ nắm lấy tay cô: “Được, Thanh Miêu Nhi, anh muốn ăn canh cá chua, loại giống như lần đầu chúng mình hẹn hò, em đã mang cho anh ấy.”
“Được, sau này mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn, những năm này tài nấu nướng của em vẫn chưa giảm đâu.”
“Không, em dạy anh đi, anh sẽ nấu cho em.” Cố Trường An nắm chặt tay cô.
Sao anh có thể nỡ để Thanh Miêu Nhi vất vả được.
Những năm này, Thanh Miêu Nhi cũng đã rất khổ cực vì sự nghiệp và gia đình rồi, anh muốn dùng thời gian còn lại để thoải mái cùng với cô, trải qua những ngày tháng chăm sóc cô.
Vào ngày bản chép tay hoàn thành đó, hai người đổi cho nhau xem.
Sau khi xem xong, cả hai đều nhìn đối phương với vẻ ngạc nhiên, sau đó xúc động ôm lấy nhau.
“Trường An, em viết đều là thật đó.” Hu hu hu, Trường An tốt quá, để an ủi cô, mà còn tự bôi nhọ mình.
“Thanh Miêu Nhi, anh viết cũng đều là thật.” Hu hu hu, Thanh Miêu Nhi tốt quá, để an ủi anh mà tự bôi nhọ mình.
Tô Thanh Hòa buông anh ra, sau đó nhìn anh: “Trường An, em viết đều là sự thật đấy.”
Cố Trường An nghiêm túc đáp: “Thanh Miêu Nhi, anh cũng thế!”
“…”
Hai người nhìn nhau rất lâu, đều suy đoán sự thật giả của đối phương, sau đó đột nhiên nhìn nhau mà cười, tiếp tục ôm nhau.
Thật hay giả thì có sao, nói cho cùng bọn họ cũng gặp được nhau ở thời điểm tốt nhất, làm bản thân mình trở nên tốt hơn vì đối phương.
…
Sự phát triển của khoa học kỹ thuật kéo theo sự khám phá của con người đối với vũ trụ vô tận.
Năm tháng đổi dời, từ khám phá mãi cho đến khi tìm thấy những nơi cư trú thích hợp hơn, rồi đến từ từ di chuyển, đồng thời con người cũng đứng vững bước chân trong các hành tinh, tiếp tục phát triển và sinh sôi.
Dần dần, thời đại Địa Cầu đã tiến vào thời đại Tinh Tế.
Nhưng cho dù có thay đổi như thế nào, thì sự ảnh hưởng của cái tên Tô Thanh Hòa này vẫn luôn không đổi. Bởi vì trong thời đại càng thêm ỷ lại vào khoa học kỹ thuật như thời đại Tinh Tế này, những nhân vật đang đứng trên đỉnh cao của kỹ thuật khoa học đó, ít nhiều đều có liên quan huyết thống với cô, truyền qua các thế hệ nối tiếp nhau, đã không thể phân rõ được rốt cuộc là bao nhiêu thế hệ nữa.
Nhưng bọn họ đều lưu giữ phần hương khói này một cách tự phát, cho rằng vì là con cháu của Tô Thanh Hòa nên mới vẻ vang, đều ghi nhớ lời dặn dò được truyền qua các đời tổ tiên, đó là người một nhà phải đoàn kết với nhau, thậm chí mỗi một đời đều phải chọn ra một nhân vật ưu tú nhất để đảm đương trách nhiệm của người dẫn đầu.
Một ngày nọ, người dẫn đầu mới được chọn ra, thông qua vài ba lời của bậc cha chú của mình, biết năm đó khi lão tổ tông ra đi, đã để lại một vài thứ quý giá ở phần đất tổ tiên tại Địa Cầu, trong đó có hai bản chép tay mà lão tổ tông để lại, nghe nói năm đó khi ở Trái Đất, chính hai bản chép tay này đã khích lệ không ít người trẻ tuổi trong gia tộc.
Khi ấy tập thể rời đi, nhưng vì tộc trưởng cũ không muốn rời đi, cho nên thứ này vẫn ở nhà cũ.
Cô ngồi phi thuyền, về đến quê hương xa xôi là Địa Cầu này, những năm này Trái Đất vẫn còn người cư trú, nhưng do hoàn cảnh kém hơn ở Tinh Tế, nên lượng người rất ít.
Thông qua vài lời nhắc nhở, cô tìm được hai chiếc hộp được niêm phong bằng chất liệu đặc biệt trong nhà tổ tiên truyền thừa của nhà họ Cố.
Khóa mật mã ở phía trên quá tiên tiến vào thời đại đó, nhưng thời gian lâu dài, khóa cũng đã hỏng rồi, nên cô rất dễ dàng mở được hai chiếc hộp này ra.
Trong hộp thật sự có hai bản viết tay, nhưng bởi vì thời gian quá lâu, nên cho dù có dùng chất liệu đặc biệt bảo vệ, thì vẫn bị tổn hại như cũ, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ Tô Thanh Hòa và Cố Trường An ở phía trên.
Cô lập tức mang thứ này về Tinh Tế trong sự vui mừng, sau đó phục chế bằng thiết bị ở phòng thí nghiệm. Sau khi phục chế bản viết tay, một mình cô bắt đầu lật xem đồ mà lão tổ tông để lại ở trong phòng thí nghiệm, dần dần càng xem càng mê say, cuối cùng xúc động lau nước mắt.
Ở thời đại Tinh Tế, có rất ít chuyện tình yêu đẹp như vậy, càng đừng nói đến quân nhân và vợ quân nhân ở thời đại Tinh Tế, đều nỗ lực vì sinh tồn.
Sau khi đọc xong bản chép tay, cô quyết định phát triển một hệ thống Quân Tẩu chuyên hướng tới người nhà gia đình quân nhân.
Tổ tiên của cô, đồng chí Tô Thanh Hòa không chỉ là một nhà khoa học, mà còn là một vị quân tẩu vinh dự, dưới hoàn cảnh vất vả đó, Tô Thanh Hòa thân là quân tẩu, muốn trở thành nhà khoa học đã phải trả giá bằng quá nhiều sự nỗ lực. Nếu như những điều trong bản viết tay của lão tổ tông đều là thật, vậy thì tác dụng của hệ thống này quá lớn.
Dù sao cũng không phải mỗi một người đều có thể giống như đám người lão tổ tông gặp được nhau, nếu như có hệ thống đốc thúc và chỉ dẫn, vậy bất cứ quân tẩu nào cũng có thể trở nên thật ưu tú.
Chịu sự ảnh hưởng từ bản viết tay, cô vô thức thiết lập tính cách của đối tượng bị sửa đổi thành giống bản thân được miêu tả trong bản viết tay của Tô Thanh Hòa, sau đó nhằm vào loại tính cách này để nghiên cứu ra các loại cách thức chỉ dẫn và thay đổi khác nhau, để làm đến việc này, cô còn đặc biệt thành lập một đội chuyên gia tâm lý.
Tốn thời gian mấy năm, cuối cùng cũng nghiên cứu ra hệ thống này. Thế nhưng sau khi thứ này thật sự được nghiên cứu ra, cô mới phát hiện, mình có một suy nghĩ điên cuồng hơn.
Trong không gian vũ trụ vô tận này, liệu rằng lão tổ tông của mình có đang sinh hoạt ở một nơi nào đó hay không?
Cơ thể xuyên qua thời không là chuyện không có khả năng, nhưng trí tuệ nhân tạo có thể tìm thấy lão tổ tông của mình ở thời không và không gian vô tận không? Những trải nghiệm trong bản chép tay của lão tổ tông thực sự quá gian khổ, những năm đói kém ấy, cuộc sống thiếu cái mặc thiếu thức ăn, nếu như có được hỗ trợ của hệ thống, vậy liệu có thể khiến cuộc sống của bọn họ trải qua tốt hơn hay không?
Vì thế cô đặt DNA của lão tổ tông được bảo tồn trong gia tộc mình vào trong mục tiêu tập trung của hệ thống.
“Số một, xin giúp tôi tìm bà ấy.”
Nhìn thấy ánh sáng biến mất, trên gương mặt của nhà khoa học trẻ tuổi lộ ra nụ cười chờ mong, không biết trong tương lai, vị lão tổ tông ấy của cô nhìn thấy sản phẩm kỹ thuật khoa học mà hậu bối chế tạo ra này, liệu có khen ngợi cô hay không.
Nghĩ đến điểm này, cô đột nhiên sững sờ, sau đó vỗ đầu, vậy mà cô lại quên nhập thông tin của mình vào!
Một chùm sáng rất nhanh đã bay ra khỏi phòng thí nghiệm, tiến vào trong vũ trụ mênh mông.
Một năm sau, một sóng điện não tự xưng là Tô Thanh Hòa xuất hiện trên người một người máy tại một nhà ăn nào đó ở Tinh Tế.
Sóng điện não này lại rất thích ăn thịt!
Thích ăn thịt không thành vấn đề, nhưng người máy không thể không làm việc, cho nên muốn ăn thịt nhất định phải làm việc. Ở thời đại Tinh Tế, không có người lười biếng!
[Lời cuối]
(づ ̄ 3 ̄)づ. Thế là đã đến lúc chia tay với hai nhân vật chính Tô Thanh Hòa và Cố Trường An, có thể câu truyện này không quá hoàn hảo, nhưng nó cũng đã để lại cho mình những cung bậc cảm xúc khác nhau cùng với nhân vật. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng team mình trong suốt thời gian qua ^^
Ninh Bình ngày 25/9/2021