Chương 649: Phiên ngoại thuốc nhái 2
Vào cuối tuần, hai mẹ con làm nghiên cứu ở trong phòng thí nghiệm.
Tiểu An Ninh từ nhỏ đã có hứng thú với nghiên cứu khoa học, từ sau khi máy tính phổ biến rộng trong nước, con bé đã có hứng thú với cái này rồi, hy vọng có thể đi sâu nghiên cứu.
“Mẹ ơi, mẹ nói xem, thật sự có thể nghiên cứu phát minh ra được trí tuệ nhân tạo sao ạ?” Tiểu An Ninh hưng phấn hỏi.
Trong lòng Tô Thanh Hòa đáp đương nhiên có thể, trong đầu cô còn có một trí tuệ nhân tạo cấp cao nhất đấy.
“Chắc hẳn có thể, nhưng không đơn giản như vậy, điều kiện cần quá nhiều.”
Tiểu An Ninh hưng phấn đáp: “Hy vọng có một ngày con có thể nghiên cứu ra được.”
Tô Thanh Hòa khích lệ: “Chắc chắn có thể.”
Tiểu An Ninh ôm bả vai cô: “Mẹ ơi, nếu như con có thể nghiên cứu ra trí tuệ nhân tạo, vậy sau này chúng ta khỏi cần phải làm gì hết, cứ kêu người máy trí tuệ nhân tạo đi làm thôi. Mẹ ơi, mẹ nói đúng, quả nhiên biết kiến thức là chuyện đúng đắn nhất.”
“…” Tô Thanh Hòa đột nhiên nhớ ra một câu đã từng nghe được trước đây, sức sáng tạo của người lười không có cách nào tưởng tượng ra được, bởi vì bạn mãi mãi không ngờ được vì lười, cô ấy có thể sáng tạo ra được những thứ gì.
Tô Thanh Hòa lắc đầu cười, cảm thấy mình không nên lo lắng sau này con gái mình có yêu sớm hay không, mà ngược lại phải lo lắng con bé hoàn toàn không muốn yêu đương, bởi vì con bé lười.
“Mẹ ơi, con muốn học y.” Tiểu An Ninh đột nhiên nói.
Tô Thanh Hòa cười hỏi: “Con học xong rồi sao?”
“Vâng, con muốn cố gắng học, mẹ à, con muốn nghiên cứu ra một loại thuốc, để ông nội bà nội và cả bà ngoại có thể ở bên chúng ta lâu hơn, còn có mẹ và cha nữa, cả bác cả, các chú, các cậu, và rất nhiều, rất nhiều người nữa, đều có thể ở bên con lâu hơn.”
Tô Thanh Hòa sững sờ, nhớ đến thuốc gene mà mình đang nghiên cứu.
Qua mấy năm này, tuy rằng cô đã tốn không ít tinh tệ vì nghiên cứu phát minh, nhưng cuối cùng cũng đã tích lũy được bốn mươi nghìn tinh tệ, chẳng qua sau khi học y, cô dần dần hiểu được tác dụng của loại thuốc này cũng không có siêu năng lực như cô nghĩ, mà chỉ có thể khiến cơ thể khỏe mạnh hơn, có công hiệu cải lão hoàn đồng, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Nhưng loại thuốc này quá lợi hại, dựa theo hệ thống nói, cưỡng chế biến đổi gene sẽ sinh ra sự thay đổi rất lớn đối với cơ thể, nhân loại bình thường không có cách nào chịu đựng được loại đau đớn này.
Hơn nữa trong lòng Tô Thanh Hòa cũng biết rõ, ở thời đại này, chỉ riêng cải lão hoàn đồng đã đủ khiến người chú ý rồi, muốn chỉ riêng người nhà mình dùng là chuyện không có khả năng, cô cũng không có cách nào cung cấp số lượng lớn loại dược này được, lại càng không có khả năng tiết lộ về hệ thống, cho nên cô cũng không định mua loại thuốc này cho người nhà mình uống, mà hy vọng thông qua phương thức đẩy ngược, nhái lại hàng.
Cho dù hiệu quả của thuốc không được 100%, nhưng có thể được 30% cũng được rồi, hơn nữa hướng nghiên cứu chính của cô cũng không phải ở phương diện cải lão hoàn đồng, mà là hy vọng có thể kéo dài tuổi thọ của người ta, có thể khiến người sống đến hơn một trăm tuổi cũng được.
Bây giờ nghe được suy nghĩ của Tiểu An Ninh, Tô Thanh Hòa biết, nghiên cứu của mình là đúng, bởi vì cô cũng hy vọng, người bên cạnh có thể ở bên mình lâu hơn một chút.
Mấy năm này, cô đã thúc đẩy khoa học kỹ thuật phát triển sớm hơn rất nhiều rồi, lần này, cô mong rằng mình có thể bù đắp được mong muốn của bản thân, để người bên cạnh có thể ở lại lâu hơn một chút.
Nghiên cứu loại thuốc có thể thay đổi gene trong cơ thể người này, khó khăn hơn bất cứ loại thuốc nào trong quá khứ. Không chỉ việc nghiên cứu phân giải khó khăn, mà còn phải tìm được những thành phần có thể thay thế. Rất nhiều thứ không có trên Trái Đất, thậm chí ngay cả sản phẩm thay thế cũng rất khó tìm được.
Mãi cho đến khi đám người Cao Tú Lan và mẹ Cố sắp tám mươi tuổi, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng hoàn thành nghiên cứu. Bởi vì loại thuốc này quá mức đặc thù, cho nên Tô Thanh Hòa cũng không nói cho người khác về hạng mục nghiên cứu của mình, mà chỉ tiến hành thí nghiệm lâm sàng trong phòng thí nghiệm của hệ thống.
Thông qua kiểm tra của hệ thống, xác nhận hiệu quả thuốc có thể kéo dài tuổi thọ của người bình thường đến ít nhất hai mươi năm, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng yên tâm, lúc này mới cho cha mẹ chồng và mẹ ruột mình uống.
“Thanh Miêu Nhi, chúng ta uống thuốc gì vậy, sao lại cảm thấy cả người nóng bừng, vô cùng thoải mái.”
Cao Tú Lan đã sắp tám mươi, tuy rằng cơ thể già yếu, nhưng nói chuyện vẫn rất có lực.
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Là thuốc dưỡng sinh ạ, con mong mọi người đều có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Còn không phải sao, bọn mẹ còn muốn thấy An Ninh, tiểu Khoa, và tiểu Học nhà chúng ta thành gia lập nghiệp nữa mà.” Gương mặt đầy nếp nhăn của Cao Tú Lan tươi cười.
Mẹ Cố cũng vừa cười vừa gật đầu: “Đúng vậy, mẹ còn muốn chăm cháu giúp nữa.”
Bí thư Cố thì không lạc quan như vậy, vừa uống thuốc vừa thở dài, lo lắng mình đi sớm, sau này vợ mình không có người chăm sóc thì phải làm sao. Đám trẻ cuối cùng cũng sẽ không thân thiết với bà bằng ông.
Vì để thuốc có thể xuất hiện, nên Tô Thanh Hòa rất nhanh đã công bố hạng mục nghiên cứu của mình, trong lúc nhất thời đã gây chấn động toàn giới y học và giới sinh vật học.