Chương 648: Phiên ngoại thuốc nhái 1
Bởi vậy, khi nhìn thấy đám trẻ nói chuyện bằng phần mềm chat, Tô Thanh Hòa có hơi sững sờ.
“Chị con làm ra đấy, chị con nói thế này tiện nói chuyện với bọn con hơn, bớt phải gân cổ lên nói, mệt mỏi, hơn nữa có đôi khi còn nói chuyện với những người khác cùng một lúc luôn, chứ gọi điện cũng phiền lắm.” Cố Khoa tự hào nói.
Tô Thanh Hòa: “…”
Cố Học bảo: “Mẹ ơi, con cảm thấy phần mềm mà chị con làm ra này vẫn đơn giản quá, con định ưu hóa một chút, sau này nếu có thể chơi trò chơi thì hay rồi, ừm, mẹ ơi, con hoàn toàn không phải vì muốn chơi trò chơi đâu, ý của con là, con cảm thấy con có thể làm tốt hơn, đợi con có thời gian con sẽ suy nghĩ một chút.”
Cố Khoa khinh bỉ nói: “Chỉ biết chơi bời, theo con thấy thì cái này vẫn chưa tiện lợi, nếu có thể nhìn thấy người ta thì tốt hơn, đợi con có thời gian con sẽ suy nghĩ về nó.”
“…” Cô sinh ra cái gì thế này.
Tô Thanh Hòa trở về phòng mình, hỏi hệ thống: “Các con tôi có phải thông minh quá rồi không, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra nhỉ?”
“Trước đó tụi nhỏ lười.” Hệ thống nói thẳng.
“Cho nên bọn nhỏ thật sự thông minh như vậy sao?”
“Ký chủ, khi sinh mệnh ở trong cơ thể cô đã có chương trình bảo vệ, chương trình bảo vệ có thể điều chỉnh đặc trưng sinh mệnh của thể sinh mệnh ở giới hạn lớn nhất, cho dù là về phương diện cơ thể hay là về mặt trí lực.”
“Vậy không phải người của Tinh Tế bọn mi chính là tiểu thần đồng hay sao?”
Tô Thanh Hòa cảm thấy sự hiểu biết của mình đối với tương lai vẫn quá ít.
“Không, chương trình bảo vệ là do người nghiên cứu của tôi nghiên cứu ra, khi tôi rời khỏi Tinh Tế và tới bên cạnh ký chủ, thì trong Tinh Tế vẫn chưa sử dụng.”
Tô Thanh Hòa vỗ lên đầu mình.
Phần mềm chat rất nhanh đã được người ta truyền ra ngoài, đồng chí của sở nghiên cứu cảm thấy rất tiện lợi, dùng để trao đổi kinh nghiệm với nhau, một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh đã phổ biến khắp cả nước, điều này có nghĩa trẻ con không chỉ có thể liên lạc với nhau, mà còn có thể liên lạc với bất cứ ai ở nước ngoài.
Mới đầu Tô Thanh Hòa cũng không lo lắng, thế nhưng sau khi cô phát hiện ra con gái mình cũng có liên lạc với các bạn học nam, thì trong lòng lại lo âu, đặc biệt là khi con gái qua sinh nhật mười sáu tuổi, cô đột nhiên phát hiện ra con mình đã trưởng thành, không còn là bé gái nhỏ năm đó nữa.
Trước đây khi cô và Trường An kết hôn cũng mới hơn mười sáu tuổi mà thôi.
Cho nên con gái cô cũng đến độ tuổi có thể yêu đương được rồi sao?
Cô lại nhìn con gái mình, lớn lên xinh đẹp, kết hợp những ưu điểm mà mình và Trường An có, lại còn ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều là học bá, quả thực chính là hoa khôi nữ thần học bá cấp bậc giảng đường.
Nhà mình có con gái lớn rồi.
“Mẹ ơi, mẹ ăn bánh đi ạ.” Tiểu An Ninh bưng bánh ngọt đặt trước mặt mẹ mình với nụ cười mỉm. Bà nội và bà ngoại đều nói, khi mẹ con bé sinh con bé ra rất vất vả.
Cố Khoa và Cố Học cũng học theo, đưa bánh ngọt của mình cho mẹ ăn.
“Mẹ ơi, mẹ ăn bánh đi ạ.”
Tô Thanh Hòa cảm động ướt nhòe đôi mắt, nhận bánh đưa vào miệng, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào An Ninh đang đưa bánh cho bà nội, bà ngoại và ông nội mình. Nhìn bộ dáng duyên dáng yêu kiều của con bé, trong lòng cô cảm khái, con gái đã lớn rồi.
Buổi tối cô nói với Cố Trường An về chuyện này, Cố Trường An trực tiếp nhảy bắn dậy khỏi giường. Tuy đã là người đến tuổi trung niên, nhưng bởi vì thời gian dài điều dưỡng cơ thể, lại thêm kiên trì vận động, nên anh thoạt nhìn vẫn rất trẻ trung, vẫn mang bộ dáng mới ba mươi.
Nhưng lúc này trên gương mặt anh lại là vẻ sốt ruột: “Làm sao đây làm sao đây, Thanh Miêu Nhi, nếu như Bảo Bối nhà chúng ta sắp phải gả đi thì phải làm sao? Lỡ như người khác bắt nạt con bé thì phải làm sao? Nếu như con bé rời khỏi nhà, chúng ta phải làm sao?”
Tô Thanh Hòa: “…”
Cô vỗ lên lưng của anh: “Em cũng không nỡ xa Bảo Bối của chúng ta, nhưng anh nghĩ xem, khi chúng ta kết hôn ngày trước, cha mẹ cũng đâu nói không nỡ, chỉ cần con trẻ sống tốt là được. Ngược lại, em cảm thấy chỉ cần chúng ta để ý đến Bảo Bối nhà chúng ta cho tốt là được, nếu như con bé yêu đương, em sẽ không nhúng tay vào, tình yêu tươi đẹp có thể khiến người trưởng thành mà.” Cô tràn đầy cảm xúc.
Cố Trường An cũng tràn đầy cảm xúc.
Nghĩ lại tình yêu của anh và Thanh Miêu Nhi đẹp biết bao, nếu không phải có Thanh Miêu Nhi, thì bây giờ Cố Trường An anh vẫn là một tên nhát gan bị người coi thường, mà không phải là một vị tướng quân giúp người trong nhà có thêm hai tầng nữa. Tuy rằng Thanh Miêu Nhi đã sớm mua thêm một căn nhà ở đại viện trong thủ đô, anh vẫn chậm hơn một bước, nhưng ít nhất, anh quả thực cũng đã trưởng thành rồi, trưởng thành để có thể đứng bên cạnh cô, nhưng… Thanh Miêu Nhi của anh là độc nhất vô nhị, ai biết người muốn trở thành con rể mình trong tương lai đó có đức tính gì chứ.
“Anh vẫn không yên tâm, Thanh Miêu Nhi, chúng ta phải quan sát kỹ vào.”
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Sau này em sẽ để ý, tìm cơ hội thăm dò ý tứ của con.”