Chương 647: Phiên ngoại mấy đứa nhóc dở hơi 3
Tô Thanh Hòa hỏi: “Vậy con nghe được lời này, thấy vui sao?”
Tiểu An Ninh ra sức gật đầu: “Vui chứ ạ, giáo viên nói con thông minh mà, mẹ ơi, sau này mẹ cũng không thể nói con không thông minh được, mọi người đều nói con thông minh, hiệu trưởng của bọn con cũng nói thế, thật đúng là con gái của viện sĩ hàn lâm Tô, rất thông minh!”
Cô bé học điệu bộ ưỡn ngực ngẩng đầu, giống y như đúc. Gương mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy vẻ tự tin, cũng không nhìn ra được bộ dáng không vui vẻ một chút nào.
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình hoàn toàn nghĩ nhiều quá rồi, tim của con gái mình rất lớn, mọi người không nhấn mạnh ở một câu trước, mà người ta nhấn mạnh vào lời khen cô ở phía sau. Nhưng như vậy cũng tốt, cô cười, xoa gương mặt con gái mình: “Đúng, rất thông minh.”
Tiểu An Ninh cười càng vui vẻ hơn, con bé thích người khác khen mình. Ha ha ha ha.
“Chị thông minh!”
Hai em trai duỗi tay ôm chân chị gái mình, nịnh nọt rất có tiêu chuẩn.
Tiểu An Ninh ngồi xổm xuống, ôm em trai Khoa Học của mình rồi thơm mấy cái.
“Sau này hãy nghe lời chị, chị sẽ giúp các em thông minh.”
Hai gương mặt giống nhau đều lộ ra nụ cười như nhau, tụi nhỏ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng gật đầu.
“Nghe lời chị thì chúng ta đều thông minh!”
Tiểu An Ninh cười hài lòng.
Hai đứa trẻ đột nhiên nói: “Chị ơi, chị gái của Tử Đạn Đầu mua cho cậu ấy một con robot!”
Tô Thanh Hòa đang khen ngợi mối quan hệ của ba đứa trẻ tốt như thế, nhưng nghe được lời này lập tức sa sầm mặt mũi.
Tiểu An Ninh cũng không biết suy nghĩ của hai đứa em trai mình, cô bé mau chóng nắm tay của hai đứa em trai mới ba tuổi, kéo vào phòng mình một cách hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Mua robot đã là cái gì chứ, chị sẽ làm cho các em một con robot thật to, loại có thể đi đường được ấy.”
Hai đứa bé lập tức vỗ tay vui sướng.
“Chị thông minh nhất!”
Nhìn thấy em trai mình như vậy, Tiểu An Ninh cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu, quả nhiên học nhiều kiến thức không sai, nhưng cô bé không thể ích kỷ như vậy, nhất định phải giúp em trai mình cũng biết học kiến thức, như vậy sau này sẽ không bị những đứa trẻ xấu như Tử Đạn Đầu đó bắt nạt nữa.
Ba chị em bận rộn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lắp ráp được một người máy điện tử đơn giản, phần lớn cơ thể đều làm từ gỗ, giống như búp bê gỗ vậy.
Lúc đầu hai đứa bé đều ghét bỏ, cảm thấy xấu tệ, nhưng sau khi nhìn thấy robot được điều khiển bằng công tắc có thể hoạt động được, hai đứa bé trực tiếp vỗ tay vui mừng, nhìn chị mình với vẻ mặt tôn sùng.
Vốn dĩ chị đã cao hơn hai đứa bé rất nhiều rồi, lúc này cô bé lại đứng trên ghế, lập tức càng cao hơn, trông càng “cao lớn uy mãnh” hơn.
Đôi mắt hai đứa bé tỏa sáng đầy sùng bái.
Tiểu An Ninh nhìn các em với vẻ nghiêm túc: “Có muốn trở nên lợi hại giống như chị không, sau này bản thân các em cũng tự làm ra người máy, khiến thằng nhãi Tử Đạn Đầu đó muốn cũng không có được.”
Đôi mắt của hai đứa bé sáng ngời, ra sức gật đầu.
“Được, bắt đầu từ hôm nay, chị chính là giáo viên của các em, sau này hai đứa phải học kiến thức với chị, chị sẽ dạy các em học làm robot.”
“Bộp bộp bộp…” Hai đứa trẻ vỗ tay tỏ vẻ vui sướng.
Tô Thanh Hòa đứng ở cửa, nhìn trong phòng mà cười mỉm, cảm thấy mình đã sinh ra ba đứa nhóc dở hơi nhỏ rồi.
….
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu An Ninh, “Khoa Học” cũng bị ép trở thành học bá.
Bắt đầu từ khi lên tiểu học, ánh hào quang đã đè nặng trên đầu hai người: “Không hổ là em trai của Cố An Ninh, đều thông minh như vậy.”
Mỗi lần nghe được lời khen ngợi này, hai người đều thi đua học hỏi, chỉ sợ sau này rớt lại bị người ta chê cười: “Sao em trai của Cố An Ninh lại ngốc như vậy chứ?”
Có một tấm gương sáng dẫn dắt, nên Tô Thanh Hòa cũng bớt được rất nhiều chuyện ở phương diện giáo dục con cái.
Mắt thấy ba đứa nhóc dở hơi nhà mình dần dần trưởng thành, càng ngày càng ưu tú hơn.
Ba đứa bé vẫn luôn nhảy lớp, Tiểu An Ninh mười lăm tuổi đã bắt đầu lên đại học, hai đứa con trai là tiểu Khoa và tiểu Học cũng rất nhanh còn chưa đến mười tuổi đã vào trung học cơ sở. Ba chị em đều là thiên tài nhi đồng nổi tiếng trong thành phố.
Có thể có kết quả này, Tô Thanh Hòa cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô cũng biết, con mình ngoại trừ thông minh ra thì còn rất cần cù, để học tốt kiến thức, tụi nhỏ cố gắng hơn những bạn đồng trang lứa nhiều.
Điều khiến Tô Thanh Hòa thấy rất thanh thản yên vui chính là đám trẻ hạnh phúc hơn mình và Trường An nhiều, ừm, nói chính xác thì là hạnh phúc hơn Trường An, đã có trong tay một chiếc máy tính.
Thế nhưng có một ngày, cô phát hiện ra, vậy mà đám con của mình lại thông qua một loại phần mềm chat để nói chuyện với nhau.
Máy tính đã thông dụng được vài năm, nhưng loại phần mềm chat này vẫn chưa theo kịp, dù sao thì người học lập trình chân chính trong nước cũng mù tịt không biết gì, mà nghiên cứu trọng tâm của Tô Thanh Hòa cũng không nằm ở phương diện này, cho nên cô vẫn chưa thể nghiên cứu ra được phần mềm chat.