Chương 646: Phiên ngoại mấy đứa nhóc dở hơi 2
Tiểu An Ninh nhìn chằm chằm vào đề bài, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu nghĩ đủ loại cách để giải bài.
Sau mười phút, Tô Thanh Hòa ở bên trên nhìn cô bé, hỏi: “Con biết làm không?”
“…”
Tô Thanh Hòa xoa đầu cô bé: “Sự thực chứng minh, con học vẫn chưa đủ tốt, cho nên bài tập về nhà vẫn phải làm.”
Tiểu An Ninh quay người chạy vào phòng mở cặp sách, lôi bài tập về nhà bên trong ra làm. Sau khi làm xong bài tập về nhà, bắt đầu làm vở bài tập riêng của mình.
Cô bé ôm đầu mình với vẻ buồn rầu, trong lòng buồn bực không chịu được. A a a a, vậy mà còn có đề bài mà cô bé không biết làm nữa!
Hai người Cao Tú Lan và mẹ Cố mỗi người ôm một đứa trẻ, nhìn một mình Tiểu An Ninh vùi đầu vào viết chữ, thấy vô cùng đau lòng: “Thanh Miêu Nhi, đừng để con nhỏ khổ cực quá.”
Tô Thanh Hòa vô tội đáp: “Mẹ à, con không cưỡng ép con bé, là bản thân con bé muốn học.”
“Nói vớ vẩn, Bảo Bối nhà chúng ta còn nói muốn dẫn em trai ra ngoài chơi cơ mà.” Cao Tú Lan bảo, sau đó gọi một tiếng: “Bảo Bối, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Bà ngoại, cháu không đi đâu, cháu phải học hành chăm chỉ.” Tiểu An Ninh không ngẩng đầu, đáp.
Mẹ Cố xúc động bảo: “Cái tính chăm chỉ nỗ lực này, giống y như Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta vậy.”
Tô Thanh Hòa khụ khụ, sau đó hôn lên mặt hai đứa con trai mập mạp của mình một cái. Đứa trẻ đã được mấy tháng, biết nhận thức, nhưng lại thích chị của mình hơn, nên duỗi tay về phía chị.
Tô Thanh Hòa bảo: “Các con tự mình chơi đi, đợi chị các con học ra thành tích tốt thì có thể đi chơi.”
Quay đầu lại thấy Tiểu An Ninh đang vùi đầu khổ học, khóe miệng của cô mỉm cười, nhóc con, tương lai chắc chắn sẽ rất nhiều vấn đề làm khó những bạn nhỏ đáng yêu này. Trẻ con, vẫn không thể quá đắc ý quên mình được, phải để con bé biết những thứ mà con bé phải học còn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều…
“Ký chủ, cô thật xấu, cô bắt nạt bạn nhỏ, không có đạo đức!”
Tô Thanh Hòa đảo trắng mắt: “Lúc trước mi cũng bắt nạt tôi như vậy.”
“Cô không phải là trẻ nhỏ, cô là thịt khô già.”
“…”
Sau khi Tiểu An Ninh làm xong bài tập, buổi tối mới lắp bắp tìm đến Tô Thanh Hòa, hy vọng có được câu trả lời của câu hỏi đó. Cô bé cảm thấy nếu như mình vẫn luôn không biết đáp án, thì sẽ không ngủ nổi mất.
Tô Thanh Hòa lôi giấy bút ra, phân tích đề bài cho cô bé xem. Sau khi nhìn thấy đáp án của đề bài, Tiểu An Ninh sững sờ, hóa ra lại đơn giản như vậy!
Tô Thanh Hòa dạy dỗ: “An Ninh à, cho dù là học hành hay là làm người, nhất định không được kiêu ngạo tự đắc, đừng dùng ánh mắt coi thường để nhìn bất cứ ai hay sự việc gì, nếu không người có năng lực chính là tự tin, mà kẻ không có năng lực lại là tự đại.”
Tiểu An Ninh nhìn mẹ mình, gật đầu một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, con nhất định sẽ làm một người có năng lực.” Mẹ nói, có năng lực rồi, người khác sẽ làm việc cho mình.
Tô Thanh Hòa cười vui vẻ, con gái cô vẫn có triển vọng hơn cô nhiều.
Cố Trường An đợi con gái ra khỏi cửa phòng, ôm vợ mình bảo: “Không sao đâu, con gái anh, anh có thể nuôi được mà.”
Tô Thanh Hòa ôm cổ anh, cười tủm tỉm, đáp: “Có người nuôi đương nhiên không thành vấn đề, nhưng em phải đảm bảo, khi con gái em không có người nuôi thì vẫn có thể sống một cách kiêu ngạo.” Giống như hệ thống đối với cô ngày trước, khi Trường An ở đây, cô có thể làm công chúa được người yêu chiều, nhưng khi Trường An ra ngoài, cô cũng có thể trong nháy mắt trở thành một cô gái mạnh mẽ.
Để khiến mình trở thành một người hữu dụng, Tiểu An Ninh lại càng học hành nỗ lực hơn, thành tích một đường tiến lên, đứng trong ba hạng đầu toàn khối, ngồi vững ở thành tích số một toàn trường, đến cuối cùng là thành tích số một toàn thành phố.
Đây là chuyện khiến người trong nhà vô cùng vui mừng.
Chẳng qua điều khiến Tô Thanh Hòa lo lắng là bởi vì một người làm mẹ như cô quá nổi tiếng, cho nên con cái thông minh như vậy, cũng đều sẽ nói một câu: “Không hổ là con gái của giáo sư Tô…”
Tô Thanh Hòa nghĩ tới rất nhiều tình tiết trong phim truyền hình và tiểu thuyết mà mình đã đọc trước đây, bởi vì cha mẹ quá ưu tú, đến mức con trai con gái vẫn luôn sống dưới vầng sáng của thế hệ trước, sau đó bởi vì áp lực quá lớn mà tâm lý biến thái đủ kiểu…
Cho nên cô cảm thấy mình nhất định phải tìm con gái mình nói chuyện một chút.
Tô Thanh Hòa vẫn đợi con gái tan trường trở về rồi từ từ nói chuyện, kết quả buổi chiều con gái tan trường về nhà, lại cười hì hì nói chuyện với cô.
“Mẹ ơi, mẹ, con nhìn thấy mẹ trong sách giáo khoa đấy, tất nhiên là trên sách giáo khoa khoa học rồi, con thấy tên của mẹ, giáo viên Lý của chúng con còn bảo, con không hổ là con gái của mẹ, thông minh y như mẹ vậy.”
Tiểu An Ninh cười hì hì khoe.