Chương 645: Phiên ngoại mấy đứa nhóc dở hơi 1
Tô Thanh Hòa cười nói: “Sau này mọi người nghỉ phép thì ngồi xe lên thủ đô thăm bọn em nhé, bây giờ giao thông càng lúc càng tiện rồi, nên ra ngoài một chút.”
Cố Trường An ở bên cạnh suy nghĩ, mình càng phải nỗ lực hơn, nếu không căn nhà bốn phòng đó sẽ không đủ ở, ít nhất cũng phải nhà hai tầng.
Sau khi xe khởi động, những người khác còn đi theo một đoạn đường, mới đứng nguyên tại chỗ vẫy tay.
Đám người Tô Thanh Hòa cũng vẫy tay với mọi người từ cửa sổ phía sau.
Tô Thanh Hòa dựa vào Cố Trường An bảo: “Trường An, sau này chúng ta nghỉ hưu rồi, cùng về quê nhé.” Cô muốn sống cùng với những người thân của mình.
Cố Trường An gật đầu: “Không thành vấn đề.” Thanh Miêu Nhi ở đâu, thì nơi đó chính là nhà anh.
Tiểu An Ninh nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Mẹ ơi, vậy con cũng về được chứ?”
Tô Thanh Hòa cười, xoa đầu con bé: “Khi ấy con đã trưởng thành rồi, phải bay đi xa hơn!”
…
Khi Tiểu An Ninh học lớp hai tiểu học, thì hai em trai cũng ra đời. Tên của ai đứa em trai do ông nội đặt. Nghe nói ông nội vì để có được quyền đặt tên này, mà đã thủ sẵn ở trong nhà từ lâu, sau khi biết mẹ con bé mang thai hai bé trai, gặp người nào cũng nói luôn tên của hai đứa cháu trai mình, một đứa gọi là Cố Khoa, một đứa gọi là Cố Học, mong rằng hai đứa trẻ này sẽ thông minh như mẹ chúng, biết làm khoa học, ông nói bây giờ chiến tranh cũng đã hiện đại hóa rồi, không thể cũ kỹ mãi được, phải tiến lên cùng thời đại, phải biết khoa học.
Sau khi nghe được cái tên mà ông nội đặt, Tiểu An Ninh vô cùng biết ơn ông lãnh đạo lớn đã đặt tên cho cô bé, cô bé quyết định lần sau khi gặp lại ông lãnh đạo lớn, nhất định sẽ tặng một món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn, còn phải tặng một món quà cho ông lãnh đạo số hai nữa, ông Chu nói, lúc trước khi đặt tên, là ông lãnh đạo số hai đã đưa ra kiến nghị.
Ừm, ông nội Chu cũng không thể thiếu nốt, ngày trước, tên của cô bé vẫn là ông nội Chu giúp nói cho cha mẹ biết, nếu như chậm một bước, thì tên của mình cũng sẽ bị ông nội đặt mất rồi.
Sau khi có em trai, Tiểu An Ninh cảm thấy mình chắc hẳn nên giống như một người chị, phải có cảm giác trách nhiệm, cho nên mỗi ngày sau khi về nhà, cô bé cũng không thèm làm bài tập mà chơi với em trai.
Tuy rằng các em trai chỉ biết ăn với ngủ, nhưng cô bé không hề ghét bỏ một chút nào, ngay cả khi ị thúi, cô bé cũng sẽ không chạy mất, mà chỉ cầm máy chụp hình của mẹ để chụp em trai, sau này các em trai hiểu chuyện thì cho bọn nhỏ xem, ha ha ha.
Thế nhưng những ngày tháng tốt đẹp này chẳng quá được hai ngày đã bị Tô Thanh Hòa bắt được.
Tô Thanh Hòa đi một chuyến tới trường học, trở về nhà đã xách cô bé ra phòng khách.
Tiểu An Ninh cảm thấy cực kỳ mất mặt, vậy mà mình lại bị mẹ xách ra khỏi phòng ngay trước mặt em trai: “Mẹ ơi, mẹ phải cho con chút thể diện chứ, bây giờ con đã là chị rồi!” Cô bé nghiêm túc bảo.
Nghe được giọng nói của cô bé, Tô Thanh Hòa cười ha ha: “Còn biết mình là một người chị nữa sao? Làm chị mà ngay cả bài tập cũng không làm, còn rất có mặt mũi đấy nhỉ?”
“Mẹ ơi, không phải con không làm bài tập về nhà, mà là không cần thiết phải làm, mấy cái đó đều đơn giản quá, con biết làm hết mà, cần gì phải làm nữa.”
Tiểu An Ninh nói với vẻ bất mãn, những bài tập đó đơn giản như vậy, cô bé liếc mắt một cái cũng biết hết đáp án, tại sao còn phải làm bài tập, những khoảng thời gian này cô bé thà dùng để chơi với các em trai còn hơn.
Tô Thanh Hòa tức đến bật cười, tuy rằng cô và cha con bé, đồng chí Trường An rất bận, nhưng mỗi ngày đều sẽ dành thời gian cho con, đồng thời giáo dục con cái, kết quả lại là con gái không làm bài tập về nhà.
“Bạn học An Ninh, ai kêu con biết thì không phải làm bài tập, còn nữa, con chắc chắn con biết hết chứ?”
“Con chắc chắn biết hết ạ.” Tiểu An Ninh ra sức gật đầu.
Tô Thanh Hòa nở nụ cười: “Được rồi, vậy mẹ cho con một đề bài lớp một tiểu học, nếu con biết làm, vậy mẹ sẽ cân nhắc đến việc sắp xếp lại vấn đề làm bài tập về nhà của con một chút.”
Nghe được lời của cô, Tiểu An Ninh gật đầu với vẻ hưng phấn: “Vâng ạ.”
Tô Thanh Hòa cong khóe môi, lôi ra một tờ giấy và bút, sau đó soạt soạt soạt ghi đề bài ra, rồi đặt lên mặt bàn: “Con làm đi.”
Tiểu An Ninh nhanh chóng cầm bút, nhìn đề bài rồi định múa bút thành văn, kết quả nhìn thấy đề lại sững sờ: “Tiểu Minh mượn ông nội 500, mượn mẹ 500, mua đôi giày hết 970 đồng, còn lại 30 đồng, trả cho ông nội 10 đồng, trả cho mẹ 10 đồng, mình còn 10 đồng, nợ ông nội 490 đồng, nợ mẹ 490 đồng. 490 cộng 490 bằng 980, cộng thêm 10 đồng của mình là 990, còn 10 đồng nữa đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”