Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 644 - Chương 644 - Phiên Ngoại Về Quê Ăn Tết 4

Chương 644 - Phiên ngoại về quê ăn tết 4
Chương 644 - Phiên ngoại về quê ăn tết 4

Chương 644: Phiên ngoại về quê ăn tết 4

Sau đó lại nói với cháu trai và cháu gái mình: “Nếu không có cô các cháu, thì cũng không có các cháu đâu, phải hiếu thuận với cô các cháu đấy.”

Con trai của Cao Kiến Vỹ mới năm tuổi, con gái thì mới ba tuổi, hai đứa trẻ gật đầu cái hiểu cái không.

Cao Kiến Vỹ cũng nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt biết ơn, nhưng có vài lời cũng không tiện nói ra, sau khi anh ta trở về từ Tây Nam vào năm đó, điều dưỡng vài tháng, cơ thể đã hoàn toàn tốt lên, mắt thấy tinh khí thần cả người cũng tốt hơn, có thể làm việc nặng.

Rất nhanh anh ta đã thay thế công việc của cha mình ở hợp tác xã mua bán, kết hôn với con gái của lão Lưu trong căn tin. Năm thứ hai họ sinh ra đứa trẻ mập mạp, cũng khiến những người chê cười nhà lão Cao không có hậu phải ngậm miệng lại.

Mẹ anh ta nói một tràng dài, ngày trước bà nội anh ta và cha đều thông minh, sớm biết được cô ba và Thanh Miêu Nhi đều là phúc tinh của nhà họ Cao, còn hối hận vì lúc đầu đã không đối xử tốt với cô ba và Thanh Miêu Nhi.

Bên này, bà cụ Cao nắm tay Thanh Miêu Nhi và Cao Tú Lan nói không ngừng, bà cụ đã lớn tuổi, nhưng vẫn rất có tinh thần như cũ.

“Vẫn là thuốc mà Thanh Miêu Nhi gửi cho bà tốt, mỗi ngày bà đều uống, bệnh lớn bệnh nhỏ đều hết sạch, người ta đều nói cơ thể của bà đã tốt hơn, còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa, bà vẫn có thể nhìn thấy chắt trai nhà họ Cao chúng ta lớn lên cưới vợ nữa.”

Tô Thanh Hòa cười đáp: “Bà ngoại, đó đều là thuốc bồi bổ thôi, vẫn là nhờ tâm trạng của bản thân bà nên mới có thể có hiệu quả.”

“Bà vui lắm, nhà họ Cao chúng ta có hậu rồi.” Giọng nói của bà cụ Cao vang dội, sau đó bà cụ lôi kẹo được bọc lại bằng khăn tay từ trong túi ra: “Thanh Miêu Nhi, cháu ăn đi, bà giữ lại cho cháu đấy, anh Kiến Vỹ của cháu mang về từ bên ngoài, ăn ngon lắm.”

Thấy bà cụ vẫn còn thói quen giữ lại đồ ngon cho mình, mũi của Tô Thanh Hòa chua xót, cô cầm một viên cho vào miệng: “Ngọt quá, bà ngoại, bà cũng ăn đi.” Sau đó đưa một miếng tới miệng bà cụ.

Bà cụ Cao cười, lộ ra mấy cái răng, sau đó cũng đưa một viên cho con gái mình.

Buổi tối, Tiểu An Ninh lén hỏi Tô Thanh Hòa: “Mẹ ơi, mọi người đều thích mẹ hết, tại sao mọi người đều thích mẹ vậy ạ?” Bà cố ngoại, ông cậu, còn chả chú bác thím cô, và cả các anh chị, còn có những người trong thôn mà con bé không biết, nhắc đến mẹ đều vui như vậy.

Tô Thanh Hòa hôn lên gương mặt nhỏ của con gái mình: “Bởi vì mẹ cũng thích bọn họ, đối xử tốt với bọn họ, dùng thật tình mới có thể đổi được chân thành.”

Tiểu An Ninh gật đầu, sau này cô bé cũng sẽ thêm yêu mến những người bên cạnh mình hơn, như vậy mọi người cũng sẽ yêu thương cô bé.

Bởi vì Tô Thanh Hòa và Cố Trường An phải về bên huyện đón đêm ba mươi tất niên, vì thế nhà họ Tô ăn cơm đoàn viên trước, ngay giữa trưa 30, bọn họ sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên ở nhà họ Tô.

Buổi chiều rời đi, người trong nhà đều lau nước mắt với vẻ không nỡ, tụi nhỏ còn đuổi theo thật xa.

“Cô ơi, em gái, đợi chúng cháu thi vào đại học ở Bắc Kinh nhé.”

Tiểu An Ninh ngồi trong xe lau nước mắt: “Mẹ ơi, sau này còn có thể gặp lại các anh chị không ạ?”

“Đương nhiên có thể, sau này đợi các anh chị lớn hơn một chút, có thể mời các anh chị tới nhà chơi.”

Tiểu An Ninh quyết định, sau này mỗi năm đều phải gọi điện thoại, mời mọi người tới nhà chơi, để lũ trẻ trong đại viện biết, anh chị của con bé rất đông, làm em nhỏ là hạnh phúc nhất.

Năm nay nhà họ Cố cũng ăn một bữa cơm tất niên náo nhiệt nhất trong mấy năm này. Bí thư Cố phát lì xì cho cháu trai cháu gái, cầm lì xì, Cố Lỗi và Cố Lâm dẫn Tiểu An Ninh ra ngoài đốt pháo. Hai thiếu niên nhỏ dẫn một bé gái cũng không ngại phiền toái, một người cõng con bé chạy, một người đi mua đồ.

Tiểu An Ninh cười khanh khách.

Buổi tối, chị dâu thứ Cố nằm trên giường bàn bạc với chồng mình: “Trường Bình này, chúng mình sinh thêm đứa nữa đi, sinh con gái, con gái đáng yêu như Bảo Bối ấy, được không?”

Cố Trường Bình đang lơ mơ ngủ nghe thấy lời này, lập tức bừng tỉnh: “Đừng nhé.”

Một “cô con gái lớn” này đã đủ rồi, còn sinh nữa sao?

“Cái gì mà đừng nhé, nhất định phải sinh, có phải anh chán em hoa tàn ít bướm, em biết rồi, anh chắc chắn ghét em rồi.”

Cố Trường Bình trực tiếp xoay người, đè lên người cô ta, chặn môi cô ta lại.

Bởi vì công việc ở Bắc Kinh, Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đều không có cách nào ở nhà họ Cố thêm, đến mùng năm đã phải trở về.

Ngày rời đi, người nhà họ Cố và người nhà họ Tô đều tới huyện tiễn bọn họ. Mẹ Cố và Cao Tú Lan đã sớm vác quần áo ngồi lên xe, nhìn đám trẻ con nhà mình đang chực khóc, mới an ủi bảo: “Khóc cái gì, sau này còn trở về mà.”

Cố Trường Bình nói: “Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về thế?”

Mẹ Cố đáp: “Đợi Bảo Bối nhà chúng ta lên đại học đã.” Bà không nhìn đứa trẻ trưởng thành thì không yên lòng.

“...”

Bình Luận (0)
Comment