Chương 67: Nhà ăn 3
Bà ấy đi đến đâu là nhất định sẽ gây chuyện. Có nhiễu sự cũng phải được như ý muốn.
Khuôn mặt của Quách Trường Thắng tối sầm: “Đồng chí Cao Tú Lan, có việc gì thì thím cứ nói đi, đừng làm ầm lên như thế. Để người khác nghe được thì ra cái gì?”
Cao Tú Lan duỗi tay quệt nước mũi: “Tôi đây là không còn sống được bao lâu nữa. Chính là nghĩ thừa dịp còn có chút sức lực thì đi giúp mọi người làm chút gì đó, sau này cũng không để cho Đại Căn nhà tôi thất vọng. Không làm mất thanh danh liệt sĩ của ông ấy.”
Quách Trường Thắng bất đắc dĩ, đỡ trán thỏa hiệp: “Được rồi, cho thím đi nhà ăn tập thể.”
Cao Tú Lan lập tức hài lòng, giơ tay quệt nước mắt: “Còn có con gái tôi nữa, chúng tôi cùng đi.”
Quách Trường Thắng: “…” Con gái của bí thư Tô như thế nào ông ấy chẳng lẽ không biết. Mấy năm trời ông ấy không hề thấy cô làm việc!
Ông ấy nhìn về phía Tô Thanh Hòa, Tô Thanh Hòa lập tức đứng thẳng người: “Cháu cũng muốn làm rạng danh cho cha cháu. Không cho cha cháu mất mặt.”
Những người khác thấy Cao Tú Lan đã muốn đến làm việc còn mang theo cô con gái cùng chiếm món hời, lập tức phản đối: “Muốn làm việc sao không ra ngoài ruộng mà làm, đến nhà ăn tập thể làm gì?”
Cao Tú Lan thấy có người bắt nạt con gái mình, lập tức nổi đóa, hai tay bà ấy chắp ngang hông, mắng xa xả: “Làm sao, việc nhà bà à, định bắt nạt mẹ góa con côi đấy à, có bản lĩnh thì nhằm vào bà đây này, thích đánh nhau hay là thích đấu võ mồm?”
Người nọ lập tức bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, vội trốn sau lưng mọi người. Quyết định không tranh với Cao Tú Lan nữa. Lỡ như bị Cao Tú Lan theo dõi, sau này cũng đừng hòng được sống yên ổn. Mỗi ngày bà ấy có thể đều đến nhà chửi bới một hồi.
Quách Trường Thắng xua tay: “Đồng chí Cao Tú Lan, chị ấy cũng không nói sai. Chưa từng làm việc đồng áng, đến nhà ăn tập thể có thể làm được gì?”
Tô Thanh Hòa đúng tình đúng lí nói: “Ra ruộng làm việc là để kiếm công điểm cho chính mình. Cháu đến nhà ăn làm việc là cháu vô tư cống hiến sức mình! Cháu giống như cha, đều là hy sinh thân mình để soi sáng cho người khác.”
Quách Trường Thắng: “…”
Cao Tú Lan nói: “Tay nghề nấu ăn của Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi tốt lắm, ở nhà đều là con bé nấu cơm. Nếu không phải mấy thằng anh nó không đồng ý cho nó đi làm ruộng thì giờ này con bé còn giỏi việc đồng áng hơn ai hết đó.”
Mọi người nhìn bầu trời: “…” Trâu bay trên trời, khoác lác vừa thôi!
Cao Tú Lan chống nạnh: “Sao, rốt cuộc có để Thanh Miêu Nhi nhà tôi làm việc ở nhà ăn tập thể không?”
Không ai dám hé răng, ai hé răng là người nấy có tội.
Quách Trường Thắng thấy các cô các mẹ đều sợ sệt không có ý kiến, bèn dứt khoát quyết định: “Được rồi, hai mẹ con thím đều đi. Nhưng mà không được táy máy tay chân. Đến lúc đó còn làm cùng những người khác nữa. Mọi người phải quan tâm, đoàn kết lẫn nhau, không thể chỉ lo mỗi miệng của mình.”
Cao Tú Lan nhổ toẹt một cái: “Phi, tôi mà là người chỉ biết nhét vào miệng mình à?” Bà ấy chỉ lo cho cái miệng của Thanh Miêu Nhi nhà bà ấy thôi.
Tô Thanh Hòa cũng nói theo: “Cháu và mẹ cháu đều là người có tư tưởng giác ngộ cao, bác đội trưởng cứ yên tâm đi ạ.”
Quách Trường Thắng thầm nghĩ chính là có mẹ cháu, nên bác mới không thể yên tâm.
Thuận lợi lấy được tư cách làm việc trong nhà ăn tập thể, vẻ mặt của Cao Tú Lan rất đắc chí, đi đường cũng ưỡn thẳng lưng.
Tô Thanh Hòa nhìn thấy dáng vẻ đắc chí của mẹ mình, trong đầu bỗng nghĩ đến một câu, phụ nữ không tàn nhẫn, thì không có địa vị. Mặc dù câu này dùng để chỉ quan hệ nam nữ, nhưng thật ra cũng rất chính xác để hình dung về mẹ cô.
Đội sản xuất rất nhanh đã biết đội ngũ công tác ở nhà ăn tập thể có những ai, có vợ của bác đội trưởng Tô Thúy Hoa, đầu bếp Tô Bảo Sơn của nhà ăn tập thể lúc trước, còn có hai mẹ con Cao Tú Lan.
Mọi người trong đội sản xuất: “…” Thôi, dù sao bọn họ có miếng ăn là được. Làm người không thể quá tham lam.
Ngày nhà ăn tập thể mở cửa, tất cả người trong đội sản xuất đều chạy đến xếp hàng ở mảnh đất trống trước cửa nhà ăn, họ đứng chen chúc nhau, dõi mắt nhìn đều là đầu người. Già trẻ trai gái đều bưng chén đũa. Trong đôi mắt họ dường như đều lóe lên một thứ tia sang màu xanh đói khát nhìn chằm chằm nhà ăn tập thể.
Tô Thanh Hòa nhìn thấy tình cảnh này, suýt chút nữa thì không cầm vững cái muôi sắt to.