Chương 68: Nhà ăn 4
Đã có sẵn kinh nghiệm nấu ăn ở nhà, Tô Thanh Hòa biết, chỉ cần cô bắc nồi lên, nấu nướng là được, cô không cần làm mấy chuyện lặt vặt. Cho nên Tô Thanh Hòa đã sớm thủ thỉ bên tai Cao Tú Lan, nhất định phải chiếm được việc nấu nướng này vào tay. Lý do là nó đơn giản nhất. Lại còn có thể đi ra ngoài nói với người ta, cơm mọi người ăn đều là chúng tôi nấu. Tốt biết bao.
Vì hoàn thành tâm nguyện lười biếng của con gái rượu, Cao Tú Lan vừa đến phòng bếp đã thu phục được bác đầu bếp và vợ của Quách Trường Thắng.
Hai người cũng không có ý kiến với tâm nguyện của hai mẹ con nhà này, chỉ hy vọng họ không động tay động chân là được. Nếu muốn nấu thì nấu đi. Vừa hay công việc bắc nồi nấu nướng này cũng không dễ dàng động tay động chân.
Thế là tất cả các loại lương thực phụ trong nhà ăn đều bị Tô Thanh Hòa đổ thẳng vào chảo sắt nấu lên. Cao Tú Lan thì đứng bên cạnh phối hợp với con gái mà nhóm lửa. Bác đầu bếp và vợ Quách Trường Thắng là Tô Thúy Hoa thì cùng nhau múc cơm cho đám người.
Một muỗng to đặc sền sệt, người bưng bát suýt nữa thì bật khóc. Đã bao lâu rồi bọn họ chưa được ăn một bát cơm đặc sệt như vậy, không phải là lõng bõng nước. Bưng sang bên cạnh liền vội vàng cho vào mồm húp sùn sụt.
Nhai vài miếng, ừm, ngon quá, con gái út nhà họ Tô nhìn không giống như biết làm việc, vậy mà tay nghề nấu nướng thật đúng là khá.
Tô Thanh Hòa cũng không biết chính mình tùy tiện nấu, lại còn khiến người ta cảm thấy ngon miệng. Từ lúc cô bắt đầu cầm muôi nấu cháo, trong đầu vẫn không ngừng kêu leng keng.
Cứ một nồi lại một nồi hỗn hợp các loại ngô khoai sắn nấu xong, tiếng leng keng nọ lại liên tiếp vang lên. Cô cảm tưởng như mình sắp chết máy đến nơi.
Cũng may một nồi cuối cùng cũng xong, tiếng chuông trong đầu rốt cuộc cũng ngừng lại.
Tô Thanh Hòa vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đột nhiên lại nhảy ra một thông báo: “Đing! Hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm cho một ngàn người trở lên, ký chủ chăm chỉ làm việc chịu thương chịu khó, phẩm hạnh cao thượng, ngoài ngạch khen thưởng năm nghìn cân thóc. Mong ký chủ hãy không ngừng cố gắng. Phát huy tinh thần cần cù lao động.”
…
Tô Thanh Hòa cũng thực sự không ngờ tới, còn có một món quà bất ngờ như vậy. Vốn dĩ cô chỉ tính toán mình có thể kiếm được mấy trăm cân lương thực là đã khá lắm rồi. Ai ngờ còn có thêm khen thưởng.
Năm nghìn cân thóc, cô không bị ảo giác chứ!
“Thanh Miêu Nhi, có phải con không ăn quen thứ này không, không sao, không thích thì không ăn nữa, bưng về nhà cho các anh trai con ăn. Mẹ nấu món khác cho con.”
Cao Tú Lan thấy cô ngồi thừ người trên ghế, không nhúc nhích, cũng không ăn cơm, tưởng là cô không muốn ăn cơm tập thể. Bà ấy bèn bưng bát lại đây lén lút nói thầm với.
Tô Thanh Hòa cũng không vội vã đi xem lương thực, cô dõi mắt nhìn đoàn người đang ăn rất sung sướng, rồi nhìn cháo còn thừa trong chiếc nồi to nọ, đúng là có chút không muốn ăn. Cơm tập thể còn không bằng trong nhà nấu nữa. Đều là những loại hạt chưa xát vỏ cũng chưa bỏ tâm, trực tiếp cho vào nấu.
Đối với người ba bữa đều ăn cơm trắng như Tô Thanh Hòa thì đúng là không có thứ gì muốn ăn.
Nhưng mà bản thân cô chê bai không muốn ăn, còn những người trong nhà lại coi như bảo bối, cho nên cô cũng nhanh chân lấy bát xếp hàng nhận cháo. Cho dù trong tay có mấy nghìn cân thóc, cũng không thể hành xử khác người.
Ăn đồ ăn Tô Thanh Hòa nấu, ít nhiều thì đoàn người cũng có ấn tượng khá tốt về cô.
Vừa nãy mọi người đều tận mắt nhìn thấy, cô vẫn luôn nấu không ngừng tay, cùng lúc nấu tận mấy cái nồi to, cũng không thấy cô tắt mắt tay chân. Vẫn là một cô bé thành thực.
Xem ra đứa nhỏ này đã lớn rồi.
Cũng phải thôi, trên đời này sao lại có cô gái nào ham ăn lười làm đâu cơ chứ.
Phụ nữ đều là rất đảm đang!
Tô Thanh Hòa đứng xếp hàng thấy mọi người xung quanh đều mỉm cười với cô thì cả người có chút cứng đờ. Chuyện gì vậy trời?
Bưng bát cháo của mình, Tô Thanh Hòa đảm đang múc cháo xong cũng không rảnh lo ăn, mà lập tức bưng về nhà.
“Con bé đây là không nỡ ăn, mang về cho cháu trai cháu gái ăn đấy. Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi chính là luôn nghĩ đến người khác.”
Cao Tú Lan vừa ăn một miếng cháo, vừa ngồm ngoàm nói.
Cao Tú Cúc đứng bên cạnh nghe thấy vậy bèn cười cười. Cảm thấy em gái mình Cao Tú Lan thật sự có vấn đề về đầu óc. Ba thằng con trai thì không thương, thế mà lại đi che chở thương yêu một đứa con gái ham ăn lười làm. Đã hay ăn còn không chịu làm việc, vậy mà còn phải giữ thanh danh cho cô. Để xem sau này Cao Tú Lan già rồi, con gái cưng của bà ấy có nuôi bà ấy hay không.