Cảm ơn Minseo1707 đã đẩy kim phiếu cho bộ truyện ^^
Chương 70: Cố Trường An 1
“Ký chủ hãy chú ý, đầu cơ trục lợi là rất xấu hổ, xin ký chủ hãy điều chỉnh thái độ, không ngừng cố gắng.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô thế mà lại bị một con trí tuệ nhân tạo dạy dỗ.
Sau khi rời khỏi không gian hệ thống, Tô Thanh Hòa cân nhắc đến tác dụng của chỗ lương thực này.
Năm nghìn thóc cũng không phải là số ít. Hơn nữa cộng thêm bốn trăm cân nữa. Vậy thì cô có thể ăn đến bao giờ đây?
Đáng tiếc là cô không thể cùng lúc lấy ra nhiều như vậy được. Với tình hình hiện tại, trong nhà không thể biểu hiện quá đặc biệt. Cả nhà một ngày ăn hai bữa no lửng bụng là đã tốt lắm rồi. Nếu như lại ăn nhiều hơn, không chỉ bị người ngoài nghi ngờ, người trong nhà cũng sẽ ngờ vực.
Những năm mất mùa này, dù có là người hào phóng cũng không có đủ năng lực để nuôi nhà hàng xóm no bụng.
Cộng thêm bình thường cô nấu cơm còn có thể đạt được các loại thực phẩm làm giải thưởng, cho nên đối với cô mà nói năm nghìn cân thóc, có cũng được mà không có cũng được. nhưng mà đối với người trong đội nó lại quá quan trọng. Năm nay mất mùa, số lương thực này đều là để cứu mạng!
Trước tiên cứ để đó đi, để xem bao giờ thì bên trên phát xuống lương thực cứu tế thì nói sau.
Lần này nhà ăn tập thể phân thức ăn, Cao Tú Lan cũng không tham phần của mấy đứa con trai, ai ăn của người nấy. Hơn nữa phần của Tô Thanh Hòa cũng chia cho mọi người ăn.
Bây giờ bà ấy có Tô Đại Căn chống lưng, cũng không còn keo kẹt giữ chặt lấy như trước nữa. Giống như Thanh Miêu Nhi nói, có cha rồi, bà ấy cũng kén ăn.
Nhưng mà việc này lại làm cho ba anh trai cảm động suýt khóc. Bây giờ mẹ đã quan tâm đến bọn họ rồi.
Cơm nước xong, ba anh em lại chuẩn bị giúp người trong đội sản xuất chở thuế lương thực.
Cao Tú Lan bèn nói với họ: “Vừa hay, mấy đứa cứ bận công chuyện của mình đi, mẹ và Thanh Miêu Nhi cũng phải đi lên huyện một chuyến. Cứu tế lương đợt này không biết đến bao giờ mới phát xuống dưới. Mẹ phải đi kiếm một chút lương thực để dành.”
Tô Thanh Hòa biết đây là mẹ cô muốn xử lý mấy món đồ lần trước.
Nghe thấy mẹ và em gái mình lại lên huyện kiếm lương thực, hai mắt Tô Ái Đảng đỏ bừng: “Mẹ, hai người đừng đi... Con không muốn hai người phải chịu ấm ức.”
Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Anh à, anh yên tâm đi, chờ nhà chúng ta qua được cửa ải khó khăn này là tốt rồi.”
Cao Tú Lan hừ lạnh: “Mẹ vì mấy đứa mà chịu ấm ức còn ít à? Cũng không trông cậy vào chúng bay hiếu thuận mẹ, phải nhớ chăm nom em gái chúng bay là được. Đừng có mà sau khi bà già đây đi rồi, thì đứa nào cũng giả vờ không quen biết.”
“Làm sao chúng con dám ạ?” Tô Ái Quốc lập tức nói.
Tô Ái Hoa cũng nói theo: “Mẹ à, mẹ yên tâm, ba đứa con có đánh nhau cũng sẽ che chở cô út.”
Tô Ái Đảng nói: “Hai anh cộng lại cũng không đánh lại em.”
Tô Ái Hoa nhìn em trai mình, khóe miệng co rút, anh ta chỉ là giả thiết một chút thôi được không, thằng em ngốc này còn cho là thật.
Cao Tú Lan thấy bọn họ như vậy thì ghét bỏ, hừ lạnh nói: “Được rồi, tranh cãi ầm ĩ cái gì, chỉ biết nói mồm thì có tác dụng gì, tự mình nhớ trong đầu là được rồi.” Bà ấy quét mắt lướt qua cả nhà: “Mấy đứa nhóc chúng bay dám đối xử tệ bạc với Thanh Miêu Nhi, sau này mẹ và cha sẽ không tha cho chúng bay, biết chưa?”
Ba anh em liên tục lắc đầu, hai chị dâu cũng lắc đầu, bọn nhỏ cũng bắt chước người lớn, lắc đầu theo.
“Ý gì đây? Là đối xử tốt hay không hả?”
Lại tăm tắp gật đầu: “Tốt ạ tốt ạ!”
Đối xử tốt với em gái, em chồng, cô út...
Tô Thanh Hòa cảm thấy lúc này mình là nên nói cảm động hay không đây…
Hiện tại Cao Tú Lan cũng đã đúc kết được kinh nghiệm. Trước đây mỗi lần trở về đều lấy đồ vật ra cho mọi người xem, nhưng giờ lại không cần làm vậy nữa rồi. Cho nên lúc đeo sọt trở đi trở lại cũng rất vất vả. Bây giờ bà ấy dứt khoát đeo sọt không ra ngoài là được rồi. Lúc về trực tiếp đi vào phòng, dù sao ai cũng không biết bà ấy mang về bao nhiêu.
Lần này dẫn theo Tô Thành Hòa cùng đi lên huyện, là muốn mua cho Tô Thanh Hòa một mảnh vải về may áo. Cho nên bà ấy vác theo mấy cân bột mì, định bụng đổi mấy tấm phiếu mua hàng.
Tô Thanh Hòa thật sự cũng không nghĩ tới chuyện này. Thật lòng mà nói, quần áo nguyên chủ để lại cô đều xem qua, tuy rằng có vài miếng vá nhưng mà cũng không nhiều lắm, hơn nữa quần áo mặc cũng vừa người, hiển nhiên là mấy năm nay, trong nhà không thiếu lần may mới quần áo cho cô.
So sánh với quần áo của những người khác mặc, tay áo đều ngắn cụt lủn, là đã hạnh phúc rồi.