Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 71 - Chương 71 - Cố Trường An 2

Chương 71 - Cố Trường An 2
Chương 71 - Cố Trường An 2

Chương 71: Cố Trường An 2

“Mẹ, con cũng không cần mua quần áo, chúng ta đổi phiếu khác đi.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy quần áo của mình đủ mặc là được, thời đại này cũng không thể mặc được những màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng cũng đơn giản không có gì đặc sắc. Không cần thiết phải mua nhiều quần áo như thế. Bản thân cô cũng không phải là người cầu kỳ về chuyện ăn mặc.

Hơn nữa cô cảm thấy hình tượng người qua đường Giáp của cô bây giờ khá tốt. Rất có cảm giác an toàn.

Nhưng Cao Tú Lan lại không đồng ý, vừa dùng tay giữ chắc cái sọt sau lưng, vừa lải nhải: “Vậy mà được à, con gái là phải mặc đẹp, phải mặc quần áo mới. Nhà chúng ta không có điều kiện, nếu không mỗi tháng mẹ sẽ mua cho con một bộ quần áo mới, cho người ta ghen tị đỏ mắt. Con gái của mẹ thì phải mặc tốt nhất, ăn ngon nhất. Ai nói con không cha là bất hạnh?”

Tô Thanh Hòa nghe vậy trong lòng rất xúc động, bám tay Cao Tú Lan, nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ tốt với con quá.”

“Lại chả không à, con chính là mạng sống của mẹ đấy. Con biết không, khi cha con đi, mẹ rất đau lòng. Nhưng mà mẹ mang thai con, mẹ chính là cảm thấy cuộc sống sau này vô cùng tươi đẹp.”

Tô Thanh Hòa nói: “Con biết, mẹ lấy tên cho con chính là bởi vì cảm thấy con là hy vọng. Khắp cánh đồng là màu xanh lá mạ. Năm sau sẽ được mùa.” Nguyên chủ lúc nhỏ không ít lần nghe mẹ mình nhắc đến, cho nên nguyên chủ cảm thấy bản thân mình là hy vọng của cả gia đình…

“Chứ còn gì nữa, tên này của con rất đẹp, lúc đó trong đầu mẹ bỗng lóe lên một cái, rồi mẹ đặt luôn tên này cho con. Tên của các anh con là học theo người khác rồi đổi. Ai bảo nhà chúng ta là người thân của liệt sĩ.” Cao Tú Lan tự hào nói.

Tô Thanh Hòa rất tán thưởng tinh thần này của mẹ cô, có thế nào cũng có thể biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Ví dụ như là mang thai khi chồng mất, bà ấy có thể coi đứa con chưa chào đời của mình là hy vọng, mà không phải là trói buộc. Ví dụ như bà ấy đã mất đi người chồng của mình, lại có thể coi chồng mình là liệt sĩ mà tự hào.

Loại tinh thần này đáng giá cô học tập. Ví dụ như cô bị ném đến năm mất mùa, tốt xấu thì cô cũng có người anh em hệ thống lúc keo kiệt lúc thì hào phóng bên cạnh.

Khi hai người lên đến huyện, thì các công nhân đều đi làm rồi, nhưng mà có một điều kỳ lạ chính là hôm nay trên đường thế mà có không ít người. Họ đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, trong nhà nhàn rỗi không có việc gì làm.

“Mẹ, hôm nay trong huyện có vụ gì ạ?”

Cao Tú Lan cũng không rõ ràng lắm: “Ai biết là bày trò gì, miễn đừng chậm trễ chuyện của chúng ta.”

“Ký chủ xin chú ý, phía trước có quân nhân xuất hiện, phía trước có quân nhân xuất hiện. Ký chủ có thể lựa chọn bạn đời của mình trong số đó.” Trong óc bỗng nhiên vang lên một giọng nói của máy móc.

Tô Thanh Hòa: “…” Làm như là hoàng đế tuyển phi không bằng vậy. Cô chọn về thì có tác dụng gì, hiện tại cô mới chỉ có mười sáu tuổi thôi! Vẫn còn là mầm non của tổ quốc.

Trên đường phố có mấy chiếc xe tải quân dụng, bên trên còn dán ruy băng đỏ chót. Nhìn qua là biết đang tuyển tân binh.

Đằng sau xe cũng không che chắn, các tân binh ngồi kín trên xe. Trước ngực mỗi người đều cài hoa đỏ thẫm. Khiến cho người trên đường phố đều xúm nhau lại mà xem.

Hóa ra hôm nay trong huyện đang tổ chức nghi lễ chào đón tân binh nhập ngũ. Những chàng trai ngồi trên xe sẽ nhanh chóng được chuyển đến các quân khu lớn, một trong số đó còn có khả năng sẽ ra tiền tuyến bảo vệ biên cương.

Cao Tú Lan cũng kéo con gái mình đứng bên đường vây xem, nhìn thấy những chàng trai đều khoác lên mình bộ quân trang phẳng phiu, thì hai con mắt của bà ấy lập tức sáng lên: “Thanh Miêu Nhi! Con mau nhìn xem, chất vải áo của bọn họ tốt chưa kìa, vô cùng chắc chắn.”

Tô Thanh Hòa không chú ý đến lời mẹ mình nói, đôi mắt cô giống như tia laser quét qua đám tân binh đang ngồi trên xe.

Hiện nay trang phục của bộ đội vẫn rất đơn giản, nhưng mà dù sao thì cũng coi như là đồng phục, người bình thường mặc vào trông cũng có đôi chút chỉnh tề.

Tô Thanh Hòa đánh giá một người, ừm, rất cường tráng. Nhìn tiếp một người, ừm, khá là anh tuấn, lại nhìn một người khác, anh này tuy là có hơi đen một chút, nhưng mà thành thật…

Ôi chao, đều được, rất là khá. Đáng tiếc cũng chỉ đứng ngắm vậy thôi. Hiện tại cô không có tâm tư khác.

Bỗng nhiên, trên chiếc xe cuối cùng, một anh lính bĩu môi ngồi dựa vào bên thành xe, gương mặt anh thanh tú, hoàn toàn khác biệt với dung mạo anh tuấn rắn rỏi như các anh lính còn lại, Tô Thanh Hòa không nhịn được mà nhìn vài lần, người nọ hình như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Thanh Hòa, cũng nhìn lại.

Nhóc con…

Đứng cũng không nên hồn.

Sau đó hai người đều thu lại tầm mắt.

Bình Luận (0)
Comment